Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2015

NHỎ ĐÁNG GHÉT ... EM ĐÃ CƯỚP TRÁI TIM ANH RỒI !!!

Chương 1


Mở đầu cho một câu chuyện
Áng mây đầu tiên : Quá khứ

Bầu trời trong xanh đến khó tả, gió thổi từng đợt mát lạnh. Ở một khoảng sân nhỏ ven đường, chốc chốc lại vang lên tiếng cười đùa tinh nghịch của hai đứa trẻ trong sáng, ngây thơ…
_ Hi hi, lêu lêu anh Nhân, anh không bắt được Di đâu, hi hi !!!
_ Ha ha, cứ đợi đấy, anh tới đây yaaaaa …!!
Hi hi ha ha … 
Trên chiếc ghế đá nhỏ ở gần đó có một người đàn ông đang nhìn hai đứa trẻ. Ông bất giác nở một nụ cười – hạnh phúc.
_ Thiên Di, em đừng chạy qua đó, nguy hiểm lắm ! – Đứa bé trai thảng thốt hét lên khi nhìn thấy ở đằng sau, một chiếc xe chở hàng đang lao về phía bé gái với một tốc độ kinh hoàng.
“Bin … bin … bin …”
_ Hai đứa, cẩn thận !! – người đàn ông trung niên lao ra và ôm chầm đứa bé gái vào lòng.
Két….t….t….
Rầm !! Kịch …
Tít …tít …tít …
Ông ta nằm đó – nằm bất động trên vũng máu đỏ. Không gian lúc bấy giờ yên tĩnh đến sợ hãi. Đứa bé gái lồm cồm ngồi dậy ngây thơ lay lay tay ông.
_ Ba … ba ơi !!
_ Thiên Di ngoan, ba thương con nhiều lắm … phải luôn …thật vui vẻ …con nhé ! … Hải Nhân … con … hãy nhớ … chăm … sóc và bảo vệ cho … Thiên Di … hộ ta !!!
Bàn tay ông buông lơi một cách vô thức, gương mặt tái nhợt nở một nụ cười. Phải chăng đó là nụ cười hạnh phúc ?
_ Ba ơi … ba … 
_ Bác ơi …
Bầu trời buổi chiều tĩnh mịch đến lạ thường, nó mang một màu cam sẫm như chứa đựng một nỗi buồn man mác. Điều đó … làm sao hai đứa trẻ ngây thơ hiểu được ! 
-----------------------------------------
Một tuần sau. 
_ Mẹ ơi ! Ba đi đâu lâu quá vậy ?? - Đứa trẻ nhỏ kéo vạt áo của mẹ nó hỏi với chất giọng ngây thơ .
Bà ngồi xuống ôm chầm lấy con mình, cố kìm nén nỗi đau :
_ Thiên Di ngoan, ba con …đang ở ..thiên đường con ạ ! Ở đó … có rất nhiều người tốt, ba con chắc chắn sẽ rất vui ! 
_ Ba có ghét Thiên Di không mẹ ?? – đứa bé gái lại tiếp tục hỏi. Cái chất giọng ngây ngô, trong vắt vang lên.
Bà âu yếm nhìn con mình 
_ Không đâu, ba thương Thiên Di nhất mà … vì thế, Thiên Di phải luôn vui vẻ để ba vui theo, biết không ? 
_ Dạ , Thiên Di biết rồi ! 
Một cơn gió nhè nhẹ thổi qua, gió mang tình yêu của một người cha gửi đến con gái mình, gió mang tình yêu của một người chồng gửi đến người vợ thân yêu. Nhưng, có ai biết được ? Vì nó chỉ là gió mà thôi !! 
Một tháng sau tang lễ của ông, mọi việc vẫn như thường ngày. Nhưng có điều đứa trẻ ấy, đã thiếu vắng tình thương của cha ….
_ Anh phải đi rồi !! - Đứa bé trai đưa đôi mắt buồn bã nhìn đứa bé gái – Gia đình anh phải chuyển đi vì chuyện làm ăn của ba mẹ !
_ Thiên Di sẽ nhớ anh lắm ! – đứa bé gái giọng nghẹn ngào, chực khóc.
_ Anh cũng vậy ! Sau này, dù Thiên Di có ở đâu, nhất định anh sẽ tìm được em mà. Thiên Di ngoan, đừng khóc, anh hứa đấy ! 
_ Vậy thì anh ngoác tay đi ! 
_ Ừ , ngoác tay !
Trong hoàng hôn, có hai đứa trẻ ngoắc tay nhau. Một lời hứa bắt đầu !!!
Áng mây thứ 2 : Niềm mơ ước bấy lâu
The forst piece of musid walk !

Mười bốn năm sau.
Ánh nắng chói chang soi rọi vào bên trong căn phòng nhỏ. Bên ngoài người đi lại ngày càng đông , không khí ồn ào nơi phố thị chính thức bắt đầu . Những chuyện mà thường ngày những người trên phố phải làm , thật đều đặn , họ không bao giờ cho phép mình dừng lại dù có mệt mỏi hay tuyệt vọng … 
Phía xa , gần một khoảnh sân nhỏ , từng cây hoa dại rung rinh trong nắng , trên lá vẫn còn vướng lại vài hạt sương ban tối . Một căn nhà nhỏ cạnh khoảnh sân ….
_Thiên Di, con có chịu dậy chưa hả ? Con quên hôm nay là ngày gì rồi à ? Dậy mau đi !!!
Với tay lấy cái gối , Thiên Di bịt tai lại và nói giọng ngáy ngủ 
_ Một chút nữa thôi mà mẹ ! 
_Con định không đi thi à ? 
Giọng nói “ ngọt ngào ” của mẹ Thiên Di cứ vang âm ĩ làm nó không sao nướng được .
Khoan đã !Thi ?Thi ?Thi ư ? Chết rồi ! Hôm nay là ngày mình thi vào lớp 10 mà.
Tung cái mền êm ái ra, Thiên Di “phi” ngay vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân chỉ với vận tốc ánh sáng. Thay “xiêm y” xong, nó chào mẹ một tiếng rồi leo vọt lên chiếc xe đạp yêu dấu và “tăng tốc” tới trường THPT Quang Tuyến – ngôi trường mà Thiên Di muốn vào nhất vì đó là nơi có một phòng tranh trên cả tuyệt vời – điều mà nó thích nhất – xem tranh và vẽ !!
Két … 
Tiếng thắng xe chói tai vang lên. Thiên Di đem xe gửi vào bãi rồi chạy ra xem sơ đồ phòng thi.
À…ừm…Để coi mình thi phòng mấy nhỉ ? 
Đúng rồi, phòng 10. Nhìn qua 1 lượt phòng thi, cuối cùng cũng nhìn thấy số 10 “to đùng” mà mình tìm muôn lòi con mắt trên tấm sơ đồ. Nó lẩm nhẩm trong miệng : Từ đây ….đi tới đó …lên cầu thang ….rồi đi …
_ Ui da … 
Vì cái tội vừa đi vừa nhìn trên ‘trời’ nên Thiên Di đã va phải một người “nhà trời”
_ Em không sao chứ ? 
Một giọng trầm trầm vang lên. Cái giọng đó nỡ lòng nào mà lại đi thu hút sự tò mò của Thiên Di chứ. Nó ngước đầu lên nhìn, trước mặt là một người lịch lãm, trang nhã, mái tóc màu nâu …đẹp trai thì khỏi phải nói rồi ! 
Người này là học sinh à ? 
_ Chào thầy Vinh ạ ! 
Ầm ! Nghe như sét đánh bên tai. Là thầy giáo sao ? Còn trẻ vậy mà … 
Thiên Di “thất vọng” đứng lên phủi bụi trên áo. Thầy ấy mỉm cười chào cái bạn khi nãy rồi quay sang nó , hỏi bằng giọng ần cần :
_ Em không sao chứ ? 
_ Dạ, không sao ạ ! – Thiên Di mím môi, cố bật ra từng chữ cái sao cho khỏi lắp bắp. 
_ Em đang tìm phòng thi à ? Tôi giúp được gì không ? – thầy mỉm cười hỏi Thiên Di. 
_ Dạ, không … à, mà thật ra là có, phòng 10 nằm ở đâu vậy thầy ?
_ Phòng 10 ? Ở đằng kia !
Thầy Vinh chỉ tay về hướng ngược lại với hướng nó đi. Đưa mắt nhìn theo tay thầy ấy , Thiên Di đau khổ biết nhườn nào khi biết : Nãy giờ mình đi nhầm hướng.
_ Cám ơn thầy nhiều lắm ! – Làm bộ mặt vui vẻ , Thiên Di nói với thầy ấy xong rồi bước đi .
Nét mặt và cử chỉ của nó đã làm cho thầy y tế – Đơn Dịu Vinh nhoẻn miệng cười . Nhìn theo bóng nó , không hiểu sao thầy Vinh lại nhớ đến một chuyện . Anh ta khẽ lắc đầu xua đi câu chuyện ấy và bước thẳng tới phòng Hiệu trưởng Lâm – Người chủ của trường Quang Tuyến . 
Cạch ! 
_ Chào Hiệu trưởng ! 
Một người trung niên đang cậm cụi viết liền dừng hẳn lại khi nghe tiếng thầy Vinh . Ông ta nhoẻn miệng cười 
_ Lại một năm học mới nữa . Cậu vẫn khỏe chứ ? 
_ Tôi vẫn vậy . Còn thầy . Việc của tổ chức sao rồi . 
_ Hô hô , tổ chức ? Đối với ta bây giờ , cái tổ chức ấy ta không quan tâm . Nghe nói có một người đang tạm thời đãm nhiệm chức vụ chủ cho tới khi tìm và giết được ….
Bỗng nhiên ông im lặng , trong lòng ánh lên một nỗi sợ vô hình . Thấy được điều đó , thầy Vinh bèn lên tiếng :
_ Tôi hiểu thầy mà , bao nhiêu năm làm việc trong tổ chức cùng thầy với nhiệm vụ hậu duệ , cận kề bên thầy , dư sức để tôi biết thầy đang nghĩ gì ?
Ông ngước lên , mặt dãn ra , nét lo sợ ban nãy dần nặng nề hơn . Ông cười chua xót :
_ Ta đã làm trái với quy luật của tổ chức . Nhưng …cũng đáng , vì bảo vệ đứa con gái yêu quý ấy . Không biết bây giờ nó đang ở đâu ? Ta thật sự rất nhớ nó .
_ Ông an tâm . Năm đó , ông đã tạo hồ sơ giả cho cô ấy . Tôi nghĩ chắc giờ mẹ con họ đang rất an toàn . 
Thu gom lại đóng giấy trên bàn , Hiệu trưởng Lâm thở phào một cái rồi miên man nhìn ra khung cửa sổ .
_Mong là vậy . 
--------------------
Leo từng bước nặng nề lên thang lầu mà trong đầu Thiên Di sôi sùng sục cái ý định …phá hủy ngôi trường . Nó sẽ khuân nguyên tấn bom nguyên tử ( trong mơ ) để xóa sổ ngôi trường . Cái trường chết bầm này, ỷ giàu có rồi xây cho cao vào, báo hại học sinh như tụi nó phài “tập thể dục” .
---------------------------------------
_ Lữ Thiên Di ! 
Xì xầm …xì xầm 
_ Lữ Thiên Di ! 
_ TÔI NHẮC LẠI: LỮ THIÊN DI CÓ MẶT KHÔNG ?? 
Ha …hộc hộc hộc !!
_ Dạ, em đây ạ ! 
Thiên Di thở hỗn hễn nói với bà la sát mới kêu tên mình . Bà ta nhìn nó với cặp mắt “rực lửa” : 
_ Đi thi mà còn tới trễ, em vào chỗ mau lên !! 
Thiên Di lê bước chân nặng trĩu ngồi vào chỗ của mình . Một ngôi trường sang trọng thế này , Thiên Di không mong có được nhiều bạn , sở dĩ , nó quyết định thi vào trường này là do nó thích phòng tranh trong trường . Tuy chưa đặt chân đến đó nhưng Thiên Di có nghe qua một vài người nhắc đến rồi tấm tắc ngợi khen .
Buổi thi kết thúc , Thiên Di về nhà với tâm trạng hưng phấn mặc dù làm bài chưa tốt cho lắm . Vài ngày sau , có giấy báo nhập học . Nó mừng khôn nguôi khi biết mình đậu , nó cứ tủm tỉm cười suốt làm mẹ cũng vui lây

]Áng mây thứ 3 : Ngày đầu bước vào cuộc sống trong trường
Heaven is gradually opens

Cái váy màu xanh dương không quá ngắn , chiếc áo trắng được viền xanh ở tay áo và cái nơ cũng màu xanh nốt , nhìn bộ đồ đáng yêu vô cùng !!! Chiếc ba-lô hồng nhạt được khoác lên vai Thiên Di…Hôm nay là ngày đầu nó nhận lớp !!
Soi lại mình trong gương lần cuối ! Cũng tạm được …. Nhưng mặc váy …thấy sao sao ấy ….. nó không wen tí nào !!! 
Bước ra khỏi phòng với gương mặt hớn hở , Thiên Di chào mẹ và dắt xe ra cổng .. Gió miên man luồn vào kẽ tóc , cảm giác thật dễ chịu ! 

---- 
Tại sân bay quốc tế :
_ Chào mừng cậu trở về , cậu Dương . Lão gia đã cho chuẩn bị mọi thứ . Cậu có thể nhập học ngay hôm nay . 
_ Tôi biết rồi ! 
Trong khung cảnh chật nức người , nổi bật lên hình ảnh một con người lịch lãm , gương mặt của người bước vào xe cuốn hút mọi ánh nhìn .
----
Đứng trước cổng trường THPT Quang Tuyến – dù là lần thứ 2 – nhưng Thiên Di vẫn thấy rất hồi hợp . Dắt xe vào bãi gửi , nó (lại) phải ra xem sơ đồ … Mình học lớp 10A1 !! Đi theo hướng mà mình nghĩ là đúng , Thiên Di đưa mắt tìm chữ 10A1 nhưng vẫn chưa thấy ! 
_ Ui …
Lại cái tội đi mà lo ‘’ngó trời ngó đất’’ nên nó (lại) đâm sầm vào một người …
_ Em không sao chứ ? 
Sao giọng nói quen thế nhỉ ? Theo sự mách bảo của trực giác Thiên Di ngước đầu lên nhìn .
_ Là em à ? Hai chúng ta có duyên nhỉ ? Em họclớp nào thế ? 
_ Dạ , 10A1 .
Là người hôm đi thi mình tông phải đây mà , tưởng ai …
_ 10A1 ? Hướng kia kìa . Sao em cứ hay đi nhầm hướng thế nhỉ ? 
_ Dạ …hướng kia ạ ? – Nó mở to mắt hết sức có thể 
Ôi trời ! Mình không có khiếu xác định phương hướng hay sao ấy !! 
_ Em dễ thương thật ! Nếu có rãnh , em ghé vào phòng y tế chơi nhé ! – Thầy Vinh nhoẻn miệng cười
_ Dạ ? Thầy làm ở phòng y tế sao ? 
_ Ừ , thầy là giáo viên y tế của trường . Cũng trễ rồi đó , em tới lớp mau đi ! 
_ Dạ , cám ơn thầy ạ ! Nếu rảnh , em sẽ đến !! 
Chào thầy ấy xong , Thiên Di lại chạy “maratong” tới lớp 10A1 .

Chương 2


_Lữ Thiên Di !! 
….
_LỮ THIÊN DI CÓ MẶT KHÔNG ?? 
Hộc hộc hộc ….
_ Dạ , e…e.m…đ..đây….ạ ..!! 
Nó vừa thở hỗn hễn vừa nói 
_ Lại là em à ? Lúc nào cũng tới trễ !! May cho em vì còn là học sinh mới nên tôi bỏ qua cho đấy ! Lần sau , không dễ dàng vậy đâu !! Vào hàng đi ! 
Không ngờ đây lại là giáo viên chủ nhiệm của mình . Thiên Di ngao ngán nhìn bà la sát , bà ta tuôn nguyên một tràng làm nó muốn ná thở , lại còn bị mọi người xầm xì to nhỏ nữa chứ ? Haizz … 
_ Chào tất cả các em , tôi là Linh – giáo viên chủ nhiệm học kỳ này . Rất vui vì sự có mặt của 25 em học sinh đang ngồi đây , chắc hẳn các em cũng đã cố gắng rất nhiều ….
_ Cô ơi , lớp có 22 bạn thôi mà . – Một cậu học sinh đứng lên góp ý trong khi bà la sát đang nói làm bà ta khựng lại .
Liếc nhìn cậu ấy , bà la sát cười ngượng ngạo :
_ Không được chen ngang lúc giáo viên đang nói . Tôi sẽ giải thích sau . Ngồi xuống đi . 
Cậu học sinh ấy giật mình trước thái độ của bà la sát – thay đổi nhanh như chóp .
Và đây là bằng chứng : Bà ta đẩy gọng kín lên , với chất giọng dịu dàng ban đầu , bà ta nói tiếp :
_ Nhờ sự cố gắng ấy nên các em mới có mặt ở đây . Nhà trường rất mừng vì thành tích của các em . Thay mặt hiệu trưởng , cô chúc các em học tập thật tốt trong năm nay và các năm sắp tới . Về số lượng học sinh , hiện giờ lớp các em có 22 bạn , sẽ còn 3 bạn nữa đến lớp chúng ta nay mai . Hôm nay đến đây thôi . Mai các em sẽ bắt đầu học luôn . À , về chuyện chỗ ngồi thì các em sẽ được tự do lựa chọn . Vì nhà trường muốn tạo cho các em một không gian học tập thoải mái . Các em có thể về .
Bà la sát vừa dứt lời , cả lớp liền nhao nhao lên 
_ Ê , có khi nào là Hàn Triết Minh và Vương Bách Nhật không ?
_ Hi hi , nếu phải thì tốt quá . 
_ Ôi , mấy cậu ấy đẹp phải biết . 
_ Hi hi …
Bỏ ngoài tai những lời đó , Thiên Di mang ba lô vào rồi đi thẳng ra bãi xe . 
----
Biệt thự Hàn : 
_ Hey ! 
Đóng sầm cửa lại , người con trai vừa bước vào nhảy phóc lên ghế và ngồi nhìn tên đang ngồi trước mặt mình
_ Đến rồi à ! Làm ơn lúc đến nhà tao đừng có làm om sòm như vậy được không , Bách Nhật ?
Người đang ngồi trong phòng vò đầu tỏ vẻ khó chịu ra mặt nói với tên loi nhoi vừa mới vào .
_ Muốn kiếm chuyện hả thiếu gia Hàn Triết Minh ? 
_ Thiệt tình . Cậu Vương đây lễ độ từ khi nào thế ? 
Hai người nhìn nhau “tóe lửa” . Một lúc sau , người tên Triết Minh phì cười 
_ Giỡn vậy đủ rồi , cậu Vương nhỉ ? 
Lấy lại vẻ nghiêm nghị , Bách Nhật ngồi xỏm dậy nhìn Triết Minh .
_ Tao sẽ vào trường Quang Tuyến . Nghe nói cái đứa tên Hàn Triết Minh nào đó cũng vào trường Quang Tuyến thì phải . 
Không khí im lặng . Cả 2 nhìn nhau rồi bật cười . Căn biệt thự rộng lớn chứa đựng một sự lạnh lùng vô tận . Nói cách khác , chủ và nhà có một khối thống nhất nào đó . Chỉ khi hai người thiếu chủ của hai gia tộc gặp nhau , mới bắt gặp những cuộc nói chuyện không đầu đuôi và những tiếng cười phấn khởi vô tận . 

Áng mây thứ 4 : Idol của lớp !
Cứ ngỡ thời gian là vô tận …Thiên sứ cứ mãi rong chơi ….
Thấy Thiên Di vừa về tới nhà , mẹ nó ân cần hỏi han :
_Sao rồi con , hôm nay thế nào ? Tốt chứ ? 
_ Dạ , tốt ạ ! 
Thiên Di cười tươi nhìn mẹ , ánh mắt bà lộ rõ phần lo âu , nó biết , nụ cười của mình có thể trấn an tinh thần cho mẹ . 
Buổi tối diễn ra vui vẻ , Thiên Di và mẹ nó cùng nhau ngồi bên mâm cơm , ấm cúng vô cùng …. Trong tận sâu suy nghĩ của Thiên Di , nó luôn vững tin : Trên thiên đường , chắc chắn ba sẽ rất hạnh phúc ! Đúng không ba ? 
Dọn dẹp xong , Thiên Di đưa mẹ vào phòng rồi cũng về phòng mình luôn ! 
< Reng…reng..>
Bất chợt điện thoại Thiên Di reo lên . 20 cuộc gọi nhỡ ! Số lạ !? 
< Reng…reng..>
_ Alo , ai thế ? – Nó thận trọng nghe máy .
_ Chào em , Thiên Di ! Sao lâu bắt máy vậy ? Có biết anh gọi mấy lần rồi không ? 
Giọng…. Giọng nói này ….. Mắt Thiên Di bừng sáng , miệng nở nụ cười 
_ Anh Nhân – Nó mừng rỡ reo lên ! Đúng thật là anh ấy , anh ấy đã biệt tâm mấy năm nay …
_ Anh nhớ em lắm . Em vẫn khỏe chứ ? – Đầu dây bên kia phấn khích khi có người bắt máy sau 20 cuộc gọi nhỡ 
_ Dạ ! Sao lâu thế anh Nhân mới gọi cho em ? 
_ Tại anh bận . À , em còn nhớ …cái ngoác tay ấy chứ ?? 
_ Dạ ! – Thiên Di vui vẻ nói 
_ Anh đã tìm được em rồi ! – Hải Nhân nói với chất giọng bí ẩn 
_ Hỳ …ủa , nhưng mà…
Rụp ! Tít …tít…tít ! 
Tắt…tắt máy rồi ư ? Nó còn chưa kịp hỏi tại sao anh ấy lại biết số di động của mình nữa .
Mặc kệ vậy , dù sao , liên lạc được với anh ấy là vui rồi ! 
----
Hôm sau , Thiên Di đến trường “thật sớm” để không phải nghe bà la sát tụng “chú đại bi” nữa .
_ Các em vào chỗ mau lên . Hôm nay lớp ta có thêm bạn mới .
Bà la sát mỉm cười với lớp rồi quay sang cửa :
_ Các em vào đây ! 
“Khẩu lệnh” vừa dứt , từ ngoài cửa , ba tên con trai cao ráo , vẻ mặt đẹp như điêu khắc cùng bước vào lớp 
_ Wao , đúng thật là mấy anh ấy ..
_ Ui chao , còn cái anh kia là ai nhỉ ? Cũng đẹp trai quá chời .
_ Oa , I love you …
Đám con gái phía trên Thiên Di nhìn mấy tên con trai ra vẻ suýt xoa , đắm đuối . Nó nghe mà nổi gai ốc cả người , rùng mình liên tục nhưng đâu biết là đã nhận được sự chú ý của cả 3 người đang đứng trên bục . 
_ Ê , thấy nhỏ đó không Triết Minh . Thái độ của cô ta vậy là ý gì đây ? 
Bách Nhật vừa nhoẻn miệng cười với đám con gái bên dưới và mở miệng hỏi Triết Minh . Nghe được lời Bách Nhật , Triết Minh cười rồi đáp nhỏ :
_ Tao cũng đang “lia” cô ta . Cái đó ….cái thái độ của cô ta , theo tao suy đoán , đó là …khinh bỉ . 
_ Are you sure ? 
Tiếng của cậu bạn bên cạnh làm Triết Minh lẫn Bách Nhật nhạc nhiên quay sang . Với vẻ mặt điềm nhiên , cậu bạn ấy đưa ánh mắt kiên nghị dò xét cả 2 . Bách Nhật chau mày khó chịu :
_ Sao đây ? Muốn kiếm chuyện hả ?
_ No , I don’t think so . – Vẫn nét mắt đó , cậu bạn ấy thản nhiên đáp
_ Mặc kệ tên đó . – Nói đoạn , Triết Minh quay sang cô Linh ( bà la sát ) – Chào cô , em xuống chỗ của mình
Rồi cả 2 kéo nhau xuống bàn chót – nơi Thiên Di đang “thống lĩnh” . Nó ngơ ngác nhìn hai tên “lạ mặt” . À không là 3 tên mới đúng , vì phía sau Triết Minh và Bách Nhật còn có một tên nữa . 
_ Mấy người làm gì đứng đây ?
Triết Minh đặt cặp táp xuống bàn , thản nhiên ngồi xuống trước rồi nói :
_ Tôi muốn ngồi đây . 
_ Cả tôi nữa – Bách Nhật tiến đến , ngồi bên trái Thiên Di rất ư là tự nhiên đến độ …..vô duyên .
Thiên Di tức lộn ruột lộn tim ….í quên , lộn ruột lộn gan . Nó trừng mắt nhìn 2 kẻ tự tiện chiếm “địa bàn” của mình :
_ Không được ! 
Chưa dừng lại ở đó , Thiên Di tưởng mình đã chiếm lấy phần thắng , nó thách thức nhìn 2 tên kia . Họ đột nhiên đứng bật dậy làm nó đắc chí cười thầm : Sợ rồi chứ gì . He he . 
_ Cô ơi , bạn này không cho em ngồi. – Triết Minh “cầu cứu” viện binh là cô Linh đang đứng trên bục giảng làm cô quay xuống . 
_ Cô ơi , bạn này đuổi em đi. – Nhân cơ hội đó , Bách Nhật cũng “hưởng ứng” theo . Thu hút mọi ánh nhìn trong lớp . 
Từng ánh mắt , thái độ của cô giáo lẫn các học sinh ( nữ ) trong lớp đều nhìn về phía bàn cuối – nơi “tụ tập” đông người nhất .
Mất mấy giây sau , bà la sát nghiêm giọng nhìn nó : 
_ Thiên Di ? Em phải biết đối xử tốt với bạn chứ ? Đừng có ích kỷ chiếm một mình một chỗ như vậy . Các em ngồi vào chỗ mau đi .
Thiên Di đưa đôi mắt long lanh nhìn cô Linh và cặp mắt rực lửa nhìn 2 tên “cà chớn” . Chắc sáng nay bị sao quả tạ chiếu trúng rồi . 
_ Gian xảo ! 
Nó phán một câu xanh rờn làm 2 tên đó trố mắt nhìn nhau rồi cười thầm : Thú vị thật . 
Dù không mấy “ưng ý” nhưng Thiên Di vẫn “thuận theo ý cô” mặc dù mình không ích kỷ chiếm riêng chỗ như cô đã nói và tất cả là do 2 tên “cùng bàn” bịa chuyện . Lúc này , cậu bạn kia mới đưa mắt nhìn Thiên Di :
_ Hi , you . I can sit there ?
Cung cách nói chuyện của cậu bạn khiến Thiên Di ngước nhìn . Thật sự rất lịch sự . Mọi buồn bực trong lòng – đáng ra định tìm người để “xả” vào – nhưng với gương mặt và ánh mắt kia thì nó không nỡ nào làm thế . Nó định ngồi xích qua cho cậu bạn ấy ngồi cùng nhưng ….2 cái tên chết bầm kia ngồi chật cả chỗ . Đã thế , 1 trong 2 tên đó còn nói :
_ Chỗ chật rồi !
Không còn cách nào khác , Thiên Di mỉm cười nhìn cậu bạn ấy rồi nói :
_ Bạn ngồi bàn trên đi , dù sao bàn đó cũng còn chỗ ngồi . Và …bạn đừng có học theo cái thói hư tật xấu của bọn không ra gì nói oan cho người khác rồi kiếm chuyện , vô duyên ơi là vô duyên . Cái bọn người đó không có não đâu . Mình nên thông cảm với họ . 
Thiên Di nói mà không thèm nhìn “bị cáo” lấy một cái . Nó còn cố ý kéo dài từng chữ một ý “ám chỉ” . Câu nói của nó làm cậu bạn ấy bật cười . Và làm cho 2 “đương sự” tức trào máu vì “hiểu được ý ngầm” – còn được gọi là có tật giật mình í .
_ Oh ! Of course I know . I’m Dương Chính An . Nice to meet you , Thiên Di .
Chính An nhìn Thiên Di cười tươi rói rồi vào chỗ của mình .
Bên dưới , có hai tâm trạng đang rất căm phẫn trong lòng . Một tên liếc sang Thiên Di rồi nghĩ thầm : Con nhỏ đáng ghét . Được lắm . Còn một bên hậm hực nhìn như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống Chính An và Thiên Di : Cái thằng vô duyên . Và cả con nhỏ khó ưa này nữa . 
----
Cùng thời điểm đó , tại một nơi ….có thể nói là lạnh lẽo âm u . Bên trong căn phòng rộng lớn , một người con trai anh tuấn đang ngồi bên chiếc bàn lớn có đề chữ : Chủ tịch . 
Từng con gió nhè nhẹ thổi qua , người ngồi trong phòng đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài , các ngón tay nhịp nhẹ trên mặt bàn theo một giai điệu nào đó …
Cạch ! 
Cánh cửa phòng được đẩy nhẹ ra , một người bước vào . Người con trai ngồi bên bàn – vẫn đưa ánh mắt nhìn vào không trung – cất giọng hỏi : 
_ Có chuyện gì không , hậu duệ Kan ? 
Người mang tên hậu duệ Kan ( ông Kan ) nhếch mép cười rồi trả lời :
_ Chủ tịch Trương . Nếu cậu không mau chóng tìm và giết “chìa khóa vàng” đã thất lạc mười mấy năm trước thì cậu sẽ không còn được tiếp tục ngồi ở vị trí này đâu .
Lúc này , người con trai kia mới hướng ánh mắt mình về phía người đối diện , cười khẩy một cái :
_ Thưa hậu duệ Kan , tôi biết , ông rất muốn điều hành tổ chức . Nhưng xin nói luôn cho ông biết điều này : Tôi có tư cách ngồi ở đây . Mọi thứ điều đã được ông tôi sắp đặt từ trước . “Chìa khóa vàng” sớm muộn gì cũng sẽ chết . Nên ông đừng lo và đừng mơ tưởng sẽ được ngồi vào chiếc ghế này . 
_ Ha ha ha , chắc cậu cũng biết luật của tổ chức , Vĩnh Khoa nhỉ ? Nếu trong thời hạn bắt buộc , người chủ tạm thời không tìm và kết thúc sinh mạng của “chìa khóa vàng” thì sẽ bị khước chức và ….tự kết thúc chính sinh mạng của mình .
Rầm ! 
Nói xong , không đợi Vĩnh Khoa trả lời , ông Kan đã bước ra cửa và đóng sầm nó lại . Tiếng cười của ông còn vang vọng lại từ xa .
Vĩnh Khoa nhếch mép cười , đôi mắt tinh anh , gương mặt mang đầy vẻ bí ẩn . Cậu cũng rất mệt mỏi khi đảm nhận chức vụ lớn lao này . Nhưng vì ông mình ( ngài Trương Tề ) đang có chuyến công tác dài hạn ở tổ chức nước ngoài , cậu phải thay ông quản lí tổ chức cho đến khi …mà cậu cũng không biết cho đến khi nào nữa . Ngồi vào chỗ , cậu lật lại sấp hồ sơ trên bàn , không có lấy một tin tức của “chìa khóa vàng” , khẽ thở dài , cậu đóng sấp giấy ấy lại : 
_ Rốt cuộc , “chìa khóa vàng” là cái quái gì chứ ? 


Chương 3


_ Hello my angle , long time no see you !
Mấy tiết học kết thúc , Thiên Di mau chóng về nhà . Vừa đóng cánh cửa lại , nó đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên trong nhà . Quay vội sang hướng đó , mắt nó long lanh nhìn người trước mặt , nói không nên lời …
Người trước mặt bước chậm đến chỗ Thiên Di , đưa tay ôm chầm lấy nó :
_ Anh rất nhớ em ! 
Lúc này , nó mới bừng tĩnh , miệng nở một nụ cười :
_ Anh Nhân …..
Suốt buổi tối hôm đó , nó và Hải Nhân “hàn uyên” cả mấy tiếng đồng hồ . Thiên Di không hề phủ nhận , anh Nhân của nó đẹp hơn trước rất nhiều và …..nó rất quý anh .
Áng mây thứ 5 : Lần chạm mặt đầu tiên
Em…người trao cho anh với trái tim này
Đã biết yêu những nụ cười 
Từ khi em đến mang theo tình yêu
Với bao nhiêu ánh nắng , sưởi ấm tâm hồn trái tim …
Em người cho anh tiếng nói dịu dàng
Trong sáng như những thiên thần
Từ đây trái tim anh thầm mong , sẽ bên em mãi mãi
Tình yêu dành riêng trao em…
Người yên ơi có biết con tim anh
Nguyện xin trao riêng em riêng em mãi thôi
Đếm mong chờ ….
Phút giây tình yêu đến cùng sánh đôi …

Dù cho em đi xa xa nơi đâu
Lòng anh xin mãi mãi nguyện cùng với em
Đến chân trời chấp cánh cho tình yêu chúng ta
Và sẽ bên nhau trọn đời ….
----
Tại biệt thự Vương : 
_ A lô , Tao nè. 
Bách Nhật ngồi chễm chệ trước màn hình máy tính , một tay nghe điện thoại , một tay mân mê rê chuột trên màn hình máy tính 
_ Chắc tao die quá mày ơi . Con nhỏ Lập Hân trong lớp cứ tìm tao hoài . – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói đang đau khổ tột đỉnh 
_ Ha ha ha , nhỏ đó là con của tập đoàn lớn đó , đại tiểu thư chứ không đùa . Tao thấy tụi bây cũng hợp gơ mà . 
_ Vương Bách Nhật ! Mày tin là tao giết mày không ? – Lần này , giọng nói có phần thách thức hơn .
Bách Nhật nào hay …người đứng trước cửa phòng mình là Triết Minh . Vẫn với chất giọng đùa cợt , Bách Nhật nói vào điện thoại :
_ I don’t fear . 
Rầm ! 
Triết Minh đưa chân đá vào cửa không do dự . Bách Nhật vẫn hướng mắt vào màn hình máy tính , không nghĩ đó là Triết Minh . 
_ Đã bảo đừng có tự tiện vào phòng tôi như thế mà , Tiểu Na .
_ Tiểu Na ư ? Là ai thế cậu Vương ?
Bách Nhật dừng hẳn việc nhìn vaò máy tính , quay cả người sang nơi phát ra tiếng nói , ngạc nhiên :
_ Sao lại là mày ? 
_ Thì tao đến để giết mày ! – Triết Minh ngã người trên chiếc giường êm ái , nói nữa thật nữa đùa .
_ Mày và tao có chung số phận rồi . Mày thì bị Lập Hân bám , còn tao thì tự nhiên khi không lại có một con nhỏ là em họ , đã vậy , còn ở trong lớp mình nữa chứ . 
_ Ha ha , khổ nhỉ . Mặc kệ đi . Còn con nhỏ ban sáng , mày nghĩ sao ? – Triết Minh nhỏm người dậy , mắt đầy vẻ tinh nghịch .
_ Nhỏ đó ….rất thú vị . – Bách Nhật nhếch mép , gương mặt như người thợ săn đã bắt được con mồi nhỏ . 
_ Tao cũng nghĩ thế . 
----
Sáng hôm sau : 
_ Thưa mẹ con đi học ! 
Vẫn như thường ngày , Thiên Di dắt “bấy bi” ra cổng , chào mẹ rồi leo lên xe chạy đi . Hôm nay , nó đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để học tập . Vừa đạp xe nó vừa “nhâm nhi” bài hát quen thuộc . Lo mẩn mê hát theo , Thiên Di không để ý trước mặt mình có một chiếc BMW màu đen bóng loáng trước mặt . Và thế là …chiếc xe đạp “bấy bi” của Thiên Di đã làm cho chiếc xe bóng loáng ấy …...mất một bên kín chiếu hậu . 
Két …
Thiên Di thắng gấp xe lại , gạt chân chóng xe xuống . Nó tò mò tiến quay người lại nhìn “vật chứng” 
_ Ôi , thảm rồi .
Vừa lúc đó , từ trong công ty đối diện , một cậu thanh niên bước ra . Thêm một điều nữa , cậu ta chưa nhìn thấy “thảm cảnh” . 
Thấy Thiên Di cứ dừng xe và đứng yên bên cạnh xe mình , cậu ta ngạc nhiên hỏi :
_ Này , cô làm thế hả ? 
Giật mình , Thiên Di quay lại , nó đã nhận ra đây là “khổ chủ” của chiếc xe đáng yêu này . Nó lắp bắp :
_ Tôi …tôi ….
Thấy Thiên Di nói với vẻ mờ mờ ám ám , người thanh niên trước mặt hơi nghi ngờ , tưởng rằng “kẻ bất lương” , liền giở giọng :
_ Có tin là tôi báo cảnh sát không ?
Cậu hỏi có tính chất “mờ ám” này khiến Thiên Di hiểu nhầm . Nó cứ ngỡ người này đã biết “chân tướng sự việc” , leo xuống xe , nó đến trước mặt người đó , thành khẩn : 
_ Xin lỗi anh , tôi không cố ý đâu . Anh muốn tôi làm gì cũng được nhưng đừng báo cảnh sát . Chỉ là gãy mất cái kín chiếu hậu thôi mà , có gì to tát lắm đâu . Tôi xin lỗi mà …
ThIên Di cứ cuối đầu và nói một hơi đâu hay gương mặt người trước mặt chuyển từ buồn cười – vì khi không tự nhiên có người xin lỗi mình vì mình hù báo cảnh sát – sang ngạc nhiên – vì người này thật dễ giải , muốn mình làm gì cũng – cuối cùng là tức giận – vì ….. ( chắc các bạn cũng biết vì lý do gì rồi nhỡ ^^ ) 
_ Cô nói sao ? Kín chiếu hậu xe tôi bị làm sao ? 
Lúc bấy giờ , Thiên Di mới ngẩn đầu lên , hỏi với giọng ngạc nhiên :
_ Anh không biết gì ư ? Vậy nãy giờ …
_ Nãy giờ thế nào ? 
Thiên Di cười thầm trong bụng : tam thập lục kế , tẩu vi thượng sách . 
_ A , hi hi , xin lỗi tôi nhầm người . Không có chuyện gì đâu . Tạm biệt .
_ Cô đứng lại đó cho tôi . – Người con trai đó ra lệnh cho Thiên Di dừng bước rồi xem xét “bé yêu” của mình . – Như thế này mà không có gì ư ?
Thiên Di quay người lại cười trừ chứ biết nói gì bây giờ . “Kế sách” không thành , nó đành “thuận theo ý trời” 
_ Anh muốn sao ? 
_ Tôi mới là người cần hỏi cô câu đó đấy . Cô muốn sao ? – Người đó nghiêm giọng nhìn Thiên Di 
Thiên Di nhìn “thành quả” mình gây ra , ân hận cũng đã muộn rồi . Nó đành đưa ra “quyết định cuối cùng” 
_ Tùy anh ! 
Người trước mặt muốn té xỉu khi nghe câu nói dửng dưng của Thiên Di . 
_ Chủ tịch Trương . Anh còn không mau về tổ chức mà còn đứng đó ?
Hậu duệ Kan không biết xuất hiện từ bao giờ , ông ta nhìn Vĩnh Khoa rồi lại nhìn sang Thiên Di ….mắt ông đột nhiên dừng lại ở gương mặt Thiên Di , ông bất ngờ tột độ nhưng không chắc là mình đúng . Dù vậy , ông vẫn hưng phấn trước “phát hiện mới” của mình .
_ Cô này là ….
Thiên Di nghĩ có thể người này là vị cứu tinh của mình , nó mỉm cười cuối đầu chào ông :
_ Con là Lữ Thiên Di ! 
_ Thiên ..Di ? – Ông Kan bất ngờ lắp bắp , trong trí nhớ hiện ra câu nói của ngài Trương Tề 
Ta đã cho người tìm kiếm tung tích của ông ta . Thật hay khi ông ta đã đổi họ lẫn tên đứa con gái thân yêu , nhưng …điều đó không qua nổi mắt ta . Hiên giờ , ta được biết ông ta đang làm Hiệu trưởng ở một ngôi trường cấp 3 , còn về trường nào thì ta chưa điều tra ra . Nhưng ta đã biết được vị trí của “con át chủ bài” . Nó tên Lữ Thiên Di . 
Thiên Di vẫn không hề biết điều mình nói là một tai hại về sau , nó vẫn nhoẻn miệng cười với ông Kan . 
Bất chợt , ông Kan quay sang Vĩnh Khoa :
_ Mật ! 
Nghe được điều đó , Vĩnh Khoa hơi ngạc nhiên không hiểu sao ông Kan lại nói vậy vì từ “Mật” là từ dùng trong tổ chức , khi có điều muốn nói riêng với nhau và điều đó khá là quan trọng . 
_ Coi như hôm nay là ngày may mắn của cô vậy ! 
Nói rồi , Vĩnh Khoa mở cửa xe bước vào trong , ông Kan cũng vào theo . Chiếc BMW được khởi động một cách nhanh chóng và chạy mất hút sau làn khói nghi ngút . Thiên Di đứng đó , nó ngơ ngác nhìn theo mà tức muốn xì khói theo chiếc xe . Khi khổng khi không bỏ đi không nói một câu . 
Mấy giây sau , nó ngớ ra : 
_ Phải rồi ! Hắn đâu có truy cứu nữa . Đúng là may mắn của mình . Hí hí 
Leo lên xe và nhởn nhơ chạy tiếp mà nó không hề hay biết rằng : Đã muộn học ! 
Đến cổng trường , Thiên Di khao khát cho cái tên chết bầm khi nãy chết đi . Vì hắn kỳ cà mà nó quên béng mất giờ học . Đứng nhìn cái cổng đóng lại mà nó đau khổ tột cùng . 
_ “Đồng minh” đi trễ à ? 
Triết Minh và Bách Nhật ngạo ngễ đứng phía sau thốt lên một câu làm nó muốn phang nguyên chiếc giày vào mặt 2 tên đó ghê .
Nó thản nhiên quay sang “đớp chát” :
_ Mấy người thì khác gì tôi ! 
_ Khác ! – Bách Nhật nhanh chóng khẳng định rồi tiếp – Đương nhiên là khác , bọn tôi có thể vào , còn cô thì không thể . 
Thiên Di không hiểu 2 tên này nói gì , nó gông cổ lên cãi :
_ Làm sao mà vào được chứ . Trường này có lệnh giới nghiêm mà . Đi trễ đồng nghĩa với nghĩ một ngày còn gì . 
Triết Minh bước tới trước cái cổng đang đóng sầm lại , nhìn Thiên Di với vẻ mặt đáng ghét :
_ Bây giờ còn kịp để năn nỉ bọn tôi đấy . 
_ Năn nỉ ? – Thiên Di nhắc lại lời Triết Minh mà bật cười – Năn nỉ để làm gì chứ ? 
Cười khẩy một cái , Triết Minh nhìn sang Bách Nhật , hiểu ý , Bách Nhật cất giọng gọi vào bên trong : 
_ Chú bảo vệ ơi ! 
Chưa đầy 5 phút sau , chú bảo vệ của trường đã cho mở cổng và cười tươi rói :
_ Chào cậu Hàn , cậu Vương . 
Thiên Di mắt chữ A mồm chữ O nhìn khung cảnh trước mặt . Nó còn ra sức dụi mắt mình mấy lần . 
_ Không phải chứ ? Có đặt ân này sao ? Mình kêu khan cả cổ mà có được đâu . 
Bách Nhật và Triết Minh nhìn Thiên Di ngạc nhiên mà cười thầm trong bụng . Không còn cách nào khác , Thiên Di đành “hạ mặt năn nỉ” để được vào trường :
_ Khoan đã , Bách Nhật , Triết Minh . – Vừa gọi với theo Thiên Di vừa chạy lại chỗ bọn họ .
Làm đôi mắt “hối lỗi” , Thiên Di nhìn Bách Nhật mà nói :
_ Triết Minh , tại mình hông biết bạn oai đến thế , cho mình vào với , nha , nha .
Nhìn người này mà nói tên người kia ai mà không tức chứ . Và Bách Nhật cũng không ngoại lệ , đang định “dạy” Thiên Di một trận thì Thiên Di đã “chuyển đối tượng” sang Triết Minh :
_ Bách Nhật , mình không biết bạn oai vậy , cho mình xin lỗi vì đã đắc tội , hi hi …
Và lần này thì …”núi lửa phun trào” thật sự . Triết Minh đưa ánh mắt đáng sợ nhìn Thiên Di : 
_ Gọi nhầm tên rồi chị hai ! 
Thiên Di sững sờ , ngớ ra , nhìn lại bảng tên trên đồng phục . Thiên Di nhăn mặt , gãi tai , vò đầu rồi nói : 
_ Hơ , sorry sorry , mình nhầm thật , hi hi , mình biết hai bạn tốt lắm mà , cho mình vào với , nha , nha ….
Bách Nhật và Triết Minh giành phần thắng , đắc chí cười thầm và trong đầu đang vạch ra một kế hoạch mà họ cho là “rất thích hợp để hành hạ đối phương” 
Cả hai nhìn nhau hồi nhau rồi quay sang Thiên Di nãy giờ đang : Hừ , các ngươi tưởng ngon lắm à , đợi khi ta vào trường được , ta sẽ cho các ngươi biết tay ta . Đồ gian manh , gian trá , gian xảo , gian lận ,…
_ Ánh mắt đó là sao ? 
Thấy ánh nhìn khó coi của Thiên Di , Triết Minh nhột người thốt lên . Thiên Di vội phân bua :
_ Hi hi , đâu có , đâu có , không có gì đâu .
_ Được rồi ! Bọn tôi đồng ý cho cô vào chung ...
_ Hi hi cám ơn nhiều nha ! – Nói rồi Thiên Di định chạy vọt vào trong nhưng bị hai tên kia đưa tay ra chặn lại :
_ Khoan đã . Tôi chưa nói xong . Bọn tôi cho cô vào chung với một điều kiện .
Ta biết ngay mà . Mấy người bọn ngươi làm gì tốt đến vậy . Thiên Di nghĩ thầm rồi nói :
_ Điều kiện gì ? 
_ Làm ….thư kí riêng cho bọn tôi .
----
Trên chiếc xe BMW bóng loáng , không khí căng thẳng bao trùm lấy cả hai người ngồi trong xe . Một lúc sau , Vĩnh Khoa lên tiếng trước :
_ Chuyện gì ? 
_ Ha ha , trời không phụ lòng người . Cuối cùng cũng tìm được .
Reng reng reng ..
Vĩnh Khoa móc điện thoại ra , là ông mình . Cậu thận trọng nghe máy :
_ Ông ..
_ Chào cháu , Vĩnh Khoa . Ta gọi để nói một chuyện quan trọng . Vợ chưa cưới của cháu tên Lữ Thiên Di . Chuyện hứa hôn này là do ta và cha con bé đồng ý với nhau . Con hãy tìm con bé vì bọn ta đã thất lạc đã lâu . À , chuyện của tổ chức bên đây đã ổn thỏa rồi . Thôi , ta không phiền con nữa …
Vĩnh Khoa đờ người trước cái tin đột ngột của ông mình . Cậu không nghĩ mình đã có vợ chưa cưới . 
_ Thiên Di sao ? Cái …cái cô gái khi nãy …chính là …nhưng chưa chắc . Trên đời này thiếu gì người tên Thiên Di nhưng …laị cùng là họ Lữ …
_ Ngay cả chủ tịch Tề cũng đã gọi về . Cậu phải mau chóng tìm vợ mình thôi ! – Ông Kan khoái chí cười .
Vĩnh Khoa không để tâm , cậu ngã người ra ghế rồi nghĩ : Đương nhiên là phải tìm . Nhưng cô gái ấy là vợ mình sao … Cung cách nói chuyện cũng hơi dễ thương , tính tình thì lúc này lúc khác . Khó bảo , kiêm luôn khó ưa ……Ừ nhỉ ! Cô ta ….còn nợ mình cái kín chiếu hậu! 


Chương 4


Duyên – Phận 
Áng mây thứ 6 : Bản hợp đồng quái quỷ
[Quy định] :
Thư ký riêng sẽ hầu hạ 2 “ông chủ” của mình . Bất cứ lúc nào “ông chủ” cần phải có mặt ngay lập tức . Nếu không sẽ bồi thường thiệt hại . Không được “hỗn” với “ông chủ” , không được “nói xấu” “ông chủ” . “Ông chủ” phải là trên hết ….
Về phía “ông chủ” , không chịu trách nhiệm các việc làm không đâu của thư ký . Có tất cả mọi quyền hành trong tay ….
_ Cái quái gì đây ? – Cầm cái “hợp đồng phi pháp” trong tay , Thiên Di hết sức ngạc nhiên . Nó gằng từng chữ – Nếu không sẽ bồi thường thiệt hại ? Luật rừng à ? 
Bách Nhật đáp lại bằng cái gật đầulàm Thiên Di sôi máu sùng sục : Ta biết ngay mà . Cái bọn các ngươi là đồ đầu heo , óc bã đậu , người rừng , người nhái … nếu các ngươi không dẫn ta vào trường vì “uy hiếp” chú bảo vệ thì có nằm mơ ta cũng không đụng vào cái hợp đồng quái quỷ dữ này đâu…
_ Còn một điều nữa bọn tôi không ghi trong hợp đồng . Việc cô có thể bồi thường vì “trái lệnh” đương nhiên là thật . Thêm vào đó , bọn tôi vẫn sẽ trả lương theo tháng cho cô . Vậy mới công bằng . Nếu không , có người nói bọn tôi “lợi dụng sức lao động” người khác thì nguy .
Triết Minh khoanh tay trước ngực , mắt nhìn sang Bách Nhật mà không thèm nhìn Thiên Di . Nó không để tâm , chỉ lắng tai nghe cho kỹ lời Triết Minh vừa nói , đến phần Thiên Di cho là “quan trọng” , mắt nó sáng bừng lên :
_ Có lương sao ? Bao nhiêu ? 
Ngỡ ngàng trước thái độ tươi tỉnh của Thiên Di , cả 2 tên đó quay sang nhìn nhau : Mê tiền đến vậy hả trời ? ( =.= bó tay ) 
_ Hừm , lương tháng của cô là …5 triệu ..
_ 5 ….5 triệu sao ? – Thiên Di mở to mắt 
_ Tôi chưa nói hết . Mỗi tháng , cô sẽ nhận tổng cộng 10 triệu từ 2 người bọn tôi và ….bọn tôi có cách để mình “đầu tư đúng với số tiền đó” . À , thêm một điều nữa vào hợp đồng . Thư ký không được chen ngang lúc chủ đang nói chuyện , nếu không sẽ ….trừ lương . 
Triết Minh nói rồi ký tên vào bản hợp đồng , đưa sang Bách Nhật rồi tới lượt Thiên Di . Nó cắn răng vì số tiền đó mà ký tên vào . Cũng chẳng Thiên Di mê tiền cho lắm , chỉ qua là nhà cũng hơi …khó khăn nên số tiền này nó sẽ để dành cho mẹ hoặc khi nào cần thì ……. 
_ Chết ! Có khi nào cái tên đó cho người tìm mình rồi đòi tiền không ? Hoặc lỡ như đang đi ngoài đường gặp lại thì sao ? Hắn có đòi mình đền không trời ! 
Khi không Thiên Di lại nhớ đến hình ảnh ban sáng rồi tự dọa mình rồi tự thấp thỏm lo sợ ( =-= bạn này rảnh ghê ) 
_ Hi , Triết Minh / Hi , Bách Nhật ! 
Giọng nói thanh thoát của hai bạn nữ đang đứng trước mặt làm Thiên Di thoát khỏi dòng suy nghĩ . Nó đưa mắt nhìn , là Lập Hân và Tiểu Na . Hai cô bạn xinh nhất lớp ..có lẽ cũng nhất trường . 
Thiên Di nghĩ thầm : Ha ha , 2 ngươi cũng “đào bông” dữ . Toàn gái đẹp tìm đến . Chắc các ngươi cũng khổ lắm nhỉ ? Cứ từ từ gậm nhắm đi . Ta đi đây ! 
Thiên Di cười đắc chí rồi toan đứng lên định bỏ đi “chơi” thì …
_ Thư ký ….”dẹp loạn” 
Bách Nhật ngang nhiên đặt chân lên bàn rồi ra hiệu cho Thiên Di . Ánh mắt Thiên Di phừng phực lửa giận nhưng nó kiềm chế . Quay sang hai cô bạn kia , nó cười gượng :
_ Hi , hai bạn thông cảm , ông chủ ( đầu heo ) đang mệt ( sắp chết luôn cũng được ) .Hai bạn đợi khi khác ( khỏi đợi , cứ đứng đây đi ) rồi đến tìm ( 2 tên khùng ) nha ! – Thiên Di vừa nói vừa nghĩ trong đầu rồi tự cười .
Lúc này , Lập Hân mới để ý , cô quay sang Thiên Di : 
_ Bạn là ai mà mình phải nghe lời bạn ! 
_ Thư ký – Thiên Di đáp ngọn 
Không hiểu sao , Tiểu Na kéo tay Lập Hân đi , cả hai nở nụ cười tựa thiên thần rồi quay người bước đi .
Thiên Di thở phào rồi ngồi xuống chỗ mình . Triết Minh đắc ý cười rồi bảo :
_ Ứng xử khá lắm ! 
_ Hi ! 
Chính An vừa vào đã nhoẻn miệng cười chào Thiên Di , nó cũng cười đáp . Nhìn thấy cảnh trước mắt mà mặt hai “ông chủ” cứ chau mày khó chịu .
----
Tại khuôn viên của trường :
_ Con nhỏ đáng ghét đó …- Tiểu Na tức tối 
_ Phải dạy cho nó …mấy bài học mới được . Dám đeo bám anh ấy .
Lập Hân mặt đầy bí hiểm nói với Tiểu Na đang đi cùng mình , nhỏ ta cũng hưởng ứng lại : 
_ Nó còn dám cả gan lại gần anh Bách Nhật của em nữa . Mình dạy …nó từ từ thôi , chị Hân nhỉ ? 
_ Đúng . Như vậy mới thú vị !
----
_ Sao ? Mẹ nói gì chứ ? Con vừa mới về đây chưa được một tuần mà . 
Hải Nhân nói với vẻ mặt ngạc nhiên cùng cực . Mẹ Hải Nhân gọi về gắp vì chuyện làm ăn của công ty . Khi cậu vừa đi sang Việt Nam thì công ty gặp chuyện .
_ Con mau về đi . Công ty không có con thì không được . Mẹ đang lo lắm.
_ Con biết rồi ! 
Hải Nhân tắt máy trong nỗi buồn vô hình . Mới gặp lại Thiên Di , chưa kịp để cậu nói nhiều chuyện , chưa kịp để cậu nói …. 
Bỏ điện thoại vào túi quần . Hải Nhân ung dung bước đi . Cậu về nhà chuẩn bị hành lý rồi phóng thẳng xe đến trường Thiên Di .
----
“ Mời Lữ Thiên Di lên phòng Hiệu trưởng , có người cần gặp … Xin nhắc lại , mời ..”
Tiếng loa phát thanh của trường không thoi thúc bước chân Thiên Di , nó không biết ai là người cần gặp nó nữa . 
Đến phòng Hiệu trưởng , Thiên Di thở hắt một cái rồi đưa tay gõ cửa 
Cạch ! 
Tay Thiên Di chưa chạm đến cánh cửa thì cửa đã tự mở ra , nó ngơ ngác nhìn người trước mặt …
_ Chào vợ thân yêu ! – Vĩnh Khoa nói rồi đưa tay kéo Thiên Di vào trong 
Thiên Di tối sầm mặt lại : Cái tên này , sao tìm ra trường mình được nhỉ , mà mình làm hư cái kín chiếu hậu của hắn mà hắn kêu mình là vợ ư ? Không lẽ bắt mình đền ..bằng thân thể …Never..
Thiên Di lăm le nhìn Vĩnh Khoa rồi quay sang cái bàn trước mặt : 
_ Chào Hiệu trưởng ạ ! 
Hiệu trưởng Lâm bất giác quay người lại , gương mặt này …..mới đầu nghe tên , ông cứ ngờ ngợ , nghĩ rằng làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ , mắt ông ánh lên tia vui mừng , một phần trong đó còn có nỗi sợ vô hình xen lẫn . Đứa con gái mà ông yêu quí , nó học ngay tại trường – nơi ông làm Hiệu trưởng , nó đang hiện diện ngay đây mà ông không tài nào gọi tên được . Người vợ yêu quí của ông đã và đang ở gần đây làm ông đã lo nay càng lo hơn . Không ngờ sao bao năm xa cách , con ông đã lớn và xinh thế này , điều đó đồng nghĩa với …
Ông không cho phép mình mềm lòng mà gọi Thiên Di 2 tiếng : Con gái . Vì sinh mạng bé bỏng ấy mà ông đã từ bỏ con đường tàn ác , ông đã phản bội tổ chức để giấu đi “chìa khóa vàng” .
Ông đưa mắt nhìn người chủ trẻ của tổ chức , ông chắc rằng người con trai này …không hề biết Thiên Di chính là “chìa khóa vàng” , cậu ta chỉ đến theo lệnh của ông Trương Tề – theo ông là một lão già mưu mô , xảo nguyệt , độc ác , tàn bạo . Và vì khi xưa , trong lúc ông không ổn , lão Trương Tề đã cận kề bên ông và hai người đã hứa hôn cho Thiên Di và Vĩnh Khoa – tức con và cháu của mình . Ông thật ân hận vì điều đó . 
Nhưng giờ đây , nhìn vào Vĩnh Khoa , ông thấy mình có thể tin tưởng giao con gái mình cho cậu ấy . Thậm chí , Vĩnh Khoa còn không hề biết , ông đã từng là người của tổ chức . Nhưng …nếu có bất kỳ nguy hiểm nào , ông sẽ liều cả mạng của mình để cứu đứa con gái thân yêu .
Thấy Hiệu trưởng không trả lời mình , Thiên Di cứ nhìn ông suốt rồi thốt lên : 
_ Hiệu trưởng , Hiệu trưởng ơi …
Lúc này , ông mới bừng tỉnh , đưa mắt nhìn Thiên Di và nói :
_ À ….người này nói là có chuyện muốn đưa con đi và đã xin phép nhà trường . 
Vừa nghe đến mấy chữ có-chuyện-muốn-đưa-con-đi là Thiên Di bất giác nhớ lại vụ kín chiếu hậu …Nó nhìn Vĩnh Khoa đang tươi cười rồi lại nhìn sang Hiệu trưởng . Thiên Di lại dùng chiêu cũ : tam thập lục kế , tẩu vi thượng sách .
_ A , ra là vậy , hi hi ,…vậy chào Hiệu trưởng con về lớp ạ ! 
Lần này thành công tuyệt đối . Thiên Di đang co chân chạy ra khỏi phòng Hiệu trưởng và về lớp . 
Đã vào tiết học đầu , thấy Thiên Di hớt hãi chạy về lớp ( giống như đi trể ) cô Linh bực bội trách :
_ Sao lại vào trễ ? 
_ Ha , hộc ..hộc …dạ , tại …tại , mà cô cho em vào lớp cái đã – Chạy nhanh xuống chỗ mình , Thiên Di thở như ..trâu ..
Thiên Di sợ đứng ngoài cửa lớp sẽ để tên kia – tức Vĩnh Khoa trông thấy thì tiêu . Thiên Di nghĩ Vĩnh Khoa chưa biết lớp mình nên mới đến phòng Hiệu trưởng tìm , và điều đó hoàn toàn đúng .
_ Em xin lỗi vì vào lớp trễ , vì em có việc ở phòng Hiệu trưởng ạ ! 
Nói một hơi với bà la sát và Thiên Di lại thành công khi nhận được cái gật đầu của cô. Nó vui vẻ ngồi xuống . 
_ Cô đi ăn trộm bị phát hiện à ? Làm gì chạy như ma đuổi vậy ? – Triết Minh cất giọng trêu Thiên Di 
_ Còn hơn thế nữa . – Thiên Di ngao ngán trả lời rồi gục xuống bàn không thèm quan tâm có cô bị mắng vì tội không chú ý nghe giảng bài hay không .
Cùng lúc đó , 
_ Cho hỏi lớp này có ai tên Lữ Thiên Di không ? 
Vĩnh Khoa và 2 tên vệ sĩ đang đi “lùng sục” khối lớp 10 . Theo Vĩnh Khoa được biết , trường có 12 lớp 10 nên cậu quyết định sẽ bắt đầu tìm từ lớp 10A12 .
Đi đến đâu , gương mặt anh tuấn của Vĩnh Khoa cũng hớp hồn mấy đứa con gái “mai trê” đến đó , làm cả khối 10 ồn ào hẳn lên , đến cả giáo viên cũng …
Đến lớp 10A2 , Vĩnh Khoa cười hé lộ hàm răng trắng đều , cậu đã biết Thiên Di ở “cái xó xỉnh” nào rồi ! Chỉ còn duy nhất 1 lớp ( =.= khổ chưa , sao không chịu tìm lớp đầu tiên trước nhỉ ? ) 
Phòng học lớp 10A1 đang chìm đắm trong tiếng giảng bài của bà la sát , Vĩnh Khoa và 2 tên vệ sĩ bước đến ….
_ Chào cô . Tôi muốn tìm Thiên Di .
Vĩnh Khoa nói với bà la sát nhưng mắt thì đảo quanh lớp tìm Thiên Di , mắt cậu dừng lại ngay cái người đang gục đầu xuống bàn . Thiên Di vẫn nhởn nhơ , đâu nhận ra sự có mặt của Vĩnh Khoa . 
Vẻ đẹp anh tuấn ấy đã làm siu lòng cả khối con gái trong lớp kể cả …cô Linh , bà ta gật đầu cái rụp . Vĩnh Khoa ra lệnh cho hai tên vệ sị theo mình , cậu bước xuống bàn Thiên Di …
_ Tiểu Thiên Di …- Vĩnh Khoa dùng cái giọng ngọt như mía để gọi nó .
Gương mặt dưới bàn chuyển từ bực bội sang ngạc nhiên vì giọng nói rất ư là quen thuộc . Thiên Di từ từ ngồi dậy và như không tin vào mắt mình :
_ Sao …anh …Anh ……sao….- Thiên Di lắp bắp không nói được cái gì cho ra hồn .
Vĩnh Khoa nhếch môi cười rồi thì thầm vào tai Thiên Di :
_ Nếu không muốn mọi người trong lớp biết chuyện . Em nên ngoan ngoãn đi , vợ à ! 
Câu nói ấy như nhát dao cứa vào lòng căm phẫn của Thiên Di , nó nhìn Vĩnh Khoa bằng nữa con mắt nhưng đâu dám làm gì . Bỏ tập sách vào ba lô , Thiên Di dùng dằng toan bước đi …
_ Không được đi ! – Bách Nhật nói kèm theo cái nhìn răng đe .
Vĩnh Khoa ngạc nhiên cực độ , nhìn sang Bách Nhật . Thiên Di không muốn xảy ra thêm rắc rối , nó vội giải thích với “ông chủ “
_ Nhà tôi có chuyện , người này là …là anh họ của tôi . Nếu cần gì , hai người cứ gọi cho tôi là được . 
Nói rồi Thiên Di đi cùng 2 tên vệ sĩ và …anh họ mình . Để lại trong lớp vẻ mặt “khó coi” của 3 người con trai bàn cuối 


Chương 5


_ Cám ơn thầy ! 
Từ trong văn phòng bước ra , Hải Nhân thất vọng khi không gặp được Thiên Di vì cậu đã tới trễ một bước . Ra xe , Hải Nhân buồn bã khởi động máy rồi phóng đi , hòa vào dòng xe cộ tấp nập …
----
Tại nhà Vĩnh Khoa , 
_ Anh họ sao ?
Vĩnh Khoa đưa mắt nhìn Thiên Di rồi thốt ra một câu thừa biết câu trả lời. Thiên Di nhìn người trước mặt thản nhiên đáp :
_ Không phải anh họ chứ là gì ? Anh tìm tôi là để đòi tiền cái kín xe chứ gì !
Vĩnh Khoa tròn mắt , mục đích cậu tìm Thiên Di đâu phải vậy , nhưng nhờ Thiên Di “nhắc nhở” cậu mới nhớ ra . Vĩnh Khoa nhìn Thiên Di bằng gương mặt “nham nhỡ” :
_ Em sẽ đền à ? 
_ Tôi ….tôi …- Thiên Di lắp bắp không thành lời , cái miệng hại cái thân rồi.
Vĩnh Khoa cười rồi đứng dậy bước lại chỗ Thiên Di đang ngồi làm nó hơi sợ cũng đứng dậy theo :
_ Nè , cái anh kia , anh …..anh …làm ….gì….. vậy …hả ?
Vĩnh Khoa tiến một bước thì Thiên Di lùi một bước , đến khi không còn đường nào để lùi nữa . Thiên Di đã bị đẩy đến “đường cùng” là bức tường đáng ghét . Nó quay mặt sang hướng khác định bước ra nhưng Vĩnh Khoa đã nhanh chóng lấy tay mình chặn ngang . 
Hết đường . Thiên Di lúng túng nhìn Vĩnh Khoa :
_ Anh …anh…..định…..giở….trò …biến…thái …à..
Lúc này , bị nói là ….biến thái , Vĩnh Khoa không nhân nhượng , nói luôn :
_ Anh không phải tên “cái anh kia” , anh là Trương Vĩnh Khoa và là chồng chưa cưới của em . Việc vợ chồng làm với nhau được coi là biến thái à ? 
_ Hả ? Chồng gì chứ ? Anh điên à ! – Thiên Di trố mắt nhìn Vĩnh Khoa 
Bị nói là điên …Vĩnh Khoa đưa tay véo mũi Thiên Di một cái rõ đau :
_ Vợ mà dám nói chồng mình thế hả ? Em hư quá đó .
_ Đau . Anh điê….anh quá đáng vừa thôi . Tôi là vợ anh khi nào chứ , chỉ vì cái kín chiếu hậu thôi mà bắt tôi trở thành vợ để đền cho anh à ?– Vì lý do sợ “đau” nên Thiên Di đành né chữ đó .
_ Hôm nay anh phải phạt em mới được . Chuyện hứa hôn của người lớn , cha em đã hứa hôn với ông của anh . Hiểu chưa , đồ ngốc ! 
_ Sao cơ ? Nhưng mà ….tôi không lấy người biến thái …Á , đau mà ..
Nghe đến hai chữ “biến thái” Vĩnh Khoa liền đưa tay véo mũi Thiên Di cái nữa làm nó nhăn nhó hét lên .
Vĩnh Khoa cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt này . Chưa bao giờ anh cười nhiều như thế , nhất là từ khi Thiên Di xuất hiện trong cuộc sống đơn độc lạnh nhạt của anh .
Đột nhiên , Vĩnh Khoa cuối thấp đầu xuống làm Thiên Di giật bắn mình :
_ Nè …nè ….anh …..làm….gì….thế….hả….? 
_ Anh dạy em cách làm vợ . – Vĩnh Khoa cười rồi cuối đầu thấp hơn nữa.
_ Anh …anh mà làm bậy …là tôi…tôi la lên bây giờ .. – Thiên Di lắp bắp nhìn Vĩnh Khoa làm anh càng thích thú hơn với việc chọc ghẹo này .
_ Chúng ta đã là vợ chồng , em la lên thì đã sao ? Vả lại , đây là “lãnh địa” của chồng em , ai mà dám vào để cứu em . Ngoan ngoãn chút đi . 
_ Anh …..anh ….anh…...
Thiên Di lắp ba lắp bắp rồi cuối mặt xuống , tim nó đập liên hồi trước người “lạ mặt” tự xưng là chồng mình . Vĩnh Khoa thích thú cuối mặt sát mặt nó và thấp hơn nữa :
_ Nếu không muốn bị phạt …Em phải làm một việc .
Không cần biết là việc gì , Thiên Di vẫn mừng quýnh và lập tức ngước mặt lên.

Một chuyện “ngoài ý muốn” xảy ra , vì Vĩnh Khoa đang cuối người thấp quá và vì Thiên Di ngước lên quá bất ngờ nên môi của cả hai đã chạm nhẹ vào nhau .
Thiên Di mở to mắt rồi vội cuối đầu xuống . Vĩnh Khoa vẫn còn ngơ ngác . Cậu đâu nghĩ là sẽ hôn Thiên Di thật , ban đầu cậu chỉ muốn trêu Thiên Di một lúc thôi , ai ngờ …. Tim Vĩnh Khoa đập liên hồi , cái chạm môi nhẹ ấy đã làm tim cậu thành ra thế này đây . 
Cố giữ bình tĩnh , Vĩnh Khoa hắng giọng rồi nói :
_ Tại em chứ không phải tại anh nhé vợ . 
_ Anh ….anh …đồ biến thái … Á , đau , đau ..
Lại một lần nữa , mũi Thiên Di đỏ chót lên , nó đưa tay xoa xoa mũi mình rồi liếc Vĩnh Khoa làm cậu phì cười :
_ Nếu không muốn anh phạt em , hãy gọi anh là chồng yêu đi . Anh sẽ tha cho em .
_ Không bao giờ . – Thiên Di đáp nhanh , đời nào nó nói mấy chữ đó chứ .
_ Vậy thì …anh ….tiếp tục việc khi nãy à ! 
Nghe đến từ “việc khi nãy” , tim Thiên Di lại “đánh trống” , nhưng nó vẫn chưa chịu nói . 
Vĩnh Khoa vừa cuối người vừa “hâm dọa” :
_ Anh làm thật đấy …
1s
2s
3s
….
_ CHỒNG YÊU !Áng mây thứ 7 : Chuyển nhà
Thiên Di nhắm mắt và hét lên làm Vĩnh Khoa suýt “điếc tai” . Vĩnh Khoa khẽ cười rồi quay đi :
_ Tạm tha cho em vậy . 
< Reng reng >
Thiên Di lấy điện thoại ra . Là Hải Nhân đang gọi . Nó vui vẻ nghe máy :
_ Em nghe nè anh Nhân ! Dạ …Sao ạ ? Phải đi liền sao . Buồn thật . Dạ . Tạm biệt anh .
Cuộc nói chuyện ngắn ngủi . Tắt máy rồi mà trong Thiên Di vẫn buồn . Hải Nhân gọi điện báo tin phải về Mỹ gấp vì công ty có chuyện . Mới gặp lại mà bây giờ Hải Nhân lại đi nữa .
Thấy Thiên Di như người mất hồn sau cú điện thoại . Vĩnh Khoa tò mò hỏi :
_ Ai thế ? 
_ Anh Nhân – Thiên Di đáp mà quên là Vĩnh Khoa không hề biết “anh Nhân” là ai cả .
_ Ai ? – Vĩnh Khoa chau mày hỏi lại làm Thiên Di bừng tĩnh 
_ Là một người hàng xóm của tôi . Mà anh là con trai hay con gái thế hả , nhiều chuyện quá đi ! 
_ Nói gì đấy ? – Vĩnh Khoa nhìn Thiên Di bằng ánh mắt hình viên….kẹo .
Thiên Di không dám nói về chuyện đó nữa , nó tiến đến trước mặt Vĩnh Khoa nhăn nhó :
_ Tôi muốn về .
Vĩnh Khoa đưa tay nhìn đồng hồ . Mặt cậu trở về với vẻ lạnh lùng thường thấy trong tổ chức , cậu đưa tay ngoắc cô người hầu lại rồi nói :
_ Chuẩn bị phòng cho cô chủ . Bắt đầu từ bây giờ , cô chủ sẽ ở đây cùng tôi.
Nhận lệnh , cô người hầu nhanh chóng thực hiện . Thiên Di ngơ ngác nhìn theo rồi quay sang tên chồng khó ưa :
_ Ê , tôi nói tôi muốn về chứ tôi có nói tôi muốn ở nhà anh đâu tên kia ? 
_ Lên phòng mau . 
_ Anh điên hả ? Tôi – muốn – về – nhà . Mẹ tôi …
_ LÊN PHÒNG .
Vĩnh Khoa tức giận gắt lên làm Thiên Di giật bắn mình . Ánh mắt Vĩnh Khoa đáng sợ hơn bao giờ hết . Thiên Di không nói gì nữa , nó ngoan ngoãn bước lên phòng mà cô người hầu chỉ .
Đóng sầm cửa lại , nó tức tối quăng cái ba lô xuống đất : 
_ Cái nhà này có tới hai người tên Vĩnh Khoa à ? Lúc nãy nét mặt rất dịu dàng , tự nhiên bây giờ nạt người ta hết hồn . Ya , cái tên đáng ghét . Ai cũng đáng ghét hết . Á …bực bội quá đi . 
Một mình trong phòng , Thiên Di la hét om sòm cũng chẳng ai nghe , nó cứ thỏa thích la hét và tung hoành trên đó .
----
Bên dưới nhà , một tốp người kéo đến , gương mặt người nào cũng toát ra nét đáng sợ . Không khí lạnh toát bao trùm lấy căn nhà .
Hôm nay , xém chút Vĩnh Khoa quên mất một việc quan trọng . Người trong tổ chức sẽ mang tên “phản” tổ chức đến và cùng xử lí nội bộ . Nếu không nhìn đồng hồ , Vĩnh Khoa cũng chẳng nhớ . 
Đó là lý do vì sao cậu đuổi Thiên Di lên phòng . Khi người trong tổ chức làm việc , không được để bất cứ người nào “cản trở” hoặc trông thấy , nếu có , chắc chắn sẽ bị thủ tiêu ngay lập tức . Vì vậy , trong nhà Vĩnh Khoa chỉ có duy nhất một cô hầu để tránh những việc “ngoài ý muốn” xảy ra trong nhà . Và hơn nữa , không hiểu sao Vĩnh Khoa không muốn Thiên Di nhìn thấy bộ mặt khác của mình .
_ Tên này chính là kẻ phản . – Một người trong tổ chức lên tiếng nhắc nhở 
Vĩnh Khoa đưa mắt nhìn tên đang nằm trên sàn , mặt cậu toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ :
_ Đúng chứ ? 
Người đó không cựa quậy , khẽ khàng gật đầu .Vĩnh Khoa đưa mắt nhìn ông Kan : 
_ Tùy các người xử lý . 
< Đoàng ..> 
“Khẩu lệnh” vừa dứt , một tiếng súng vang lên . Một người trong tổ chức đưa khẩu súng còn vương khói lên , thổi phù một tiếng rồi cho khẩu súng vào trong túi . 
_ Bọn tôi cáo lui thưa chủ tịch .
“Hiện trường” được dọn dẹp một cách thuần thục , nhanh gọn , như thể việc này xảy ra như cơm bữa . Đám người trong tổ chức cuối chào Vĩnh Khoa rồi ra về . Căn nhà trở về với trạng thái cũ .
Khẽ thở dài , Vĩnh Khoa bước lên lầu , dừng chân trước cửa phòng Thiên Di .
Cạch ! 
Cậu bước lại giường . Thiên Di đang ngủ ngon lành ( chắc do nói nhiều quá nên thiếp đi luôn ) . Ngồi xuống giường , Vĩnh Khoa đưa tay vuốt lọn tóc trên trán Thiên Di , cậu lại cười . 
_ Em là một con nhỏ đáng ghét . Tại sao lại xuất hiện trước mặt anh lúc này chứ ? Và còn là vợ của anh nữa Bước xuống nhà , Vĩnh Khoa cho người chuẩn bị xe và đến nhà Thiên Di . Mẹ nó kinh ngạc khi thấy Vĩnh Khoa . Nghe Vĩnh Khoa tường thuật lại mọi chuyện , một lúc lâu , bà cất giọng :
_ Bác đã được biết mọi chuyện . Nhờ con chăm sóc tốt cho Thiên Di nhé . Đợi bác vào thu dọn đồ cho nó .
Đến khi Vĩnh Khoa tạm biệt mẹ Thiên Di để về . Một chiếc xe đỗ gần đó bắt đầu chuyển bánh tới gần ngôi nhà . Hiệu trưởng Lâm bước xuống xe , nhìn người vợ thân yêu mà ông nghẹn ngào :
_ Bà … 
Mẹ Thiên Di chực khóc , mắt bà long lanh hai hàng lệ . Người đàn ông đang đứng trước mặt bà , đã già hơn trước , tiều tụy hơn trước . Mọi việc quay về vị trí cũ . Hiệu trưởng Lâm được biết , vì cứu Thiên Di mà một người cận vệ của mình đã bỏ mạng trên con đường này . Nhìn lên bầu trời xa xăm , ông thầm cám ơn người đó .
Hiệu trưởng Lâm đón bà về ở chung , dù sao Thiên Di cũng đã có chỗ nương tựa an toàn nên bà cũng an tâm theo ông về. Đôi vợ chồng già lại hạnh phúc như xưa .
----
Tại nhà Vĩnh Khoa :
Thiên Di mơ màng tỉnh dậy , nó đảo mắt quanh căn phòng rồi nói bằng giọng ngáy ngủ : 
_ Mẹ ơi , con đói bụng …..
Vừa lúc đó , Vĩnh Khoa mở cửa bước vào , gương mặt hiện lên nét vui vẻ và lộ ra hàm răng trắng tinh khôi khi nghe Thiên Di nói thế . Cậu tiến lại bên giường , ngồi xuống : 
_ Vợ à , dậy đi .
_ Ưhm , mẹ …mẹ nói gì kỳ vậy …, mẹ ..bị nhiễm cái tật khùng khùng của cái tên cà chớn đáng ghét , biến thái mà con mới gặp hả …
Thiên Di cứ mè nheo nói trong mơ màng mà không nhìn mặt “mẹ mình” lấy một lần để biết rằng , đó –không –phải –mẹ –mình .
Vĩnh Khoa được dịp chứng kiến nó “khai quật” về mình mà méo mặt . Cậu không ngờ nó nghĩ về mình như thế mặc dù mình đã “đính chính” đàng hoàng . Nhân dịp này , Vĩnh Khoa đã biết được một điều – khi mớ , Thiên Di sẽ trở thành …”bà tám” , ai hỏi gì cũng khai tất tần tật . Vĩnh Khoa sẽ ….thu âm tất cả để làm “bằng chứng” sau này .


Chương 6


_ Còn gì nữa không ? 
Thiên Di vẫn vô tư ngáy ngủ mà nói :
_ Còn mẹ ơi , ….cái ..tên đó ..tự dưng nhận là chồng …của con …, hắn …đáng ghét lắm ..tự nhiên nạt con , mẹ không biết đâu …, con lên phòng ngồi chửi hắn quá trời luôn …Còn mấy cái tên trong trường con nữa ….bọn họ cũng đáng ghét lắm mẹ ….Ai cũng đáng ghét hết ….con ghét tất cả bọn họ …., mấy người đó là đồ biến thái , đồ dê xồm , đồ hung dữ , đồ đầu heo , óc heo , cả người toàn là mùi heo ….
Mặt Vĩnh Khoa từ hồng hào sang biến sắc , cậu tự nhủ : Mình tệ tới vậy hả trời . Để xem anh xử em ra sao . 
Tắt ghi âm , Vĩnh Khoa cho điện thoại vào túi . Đứng thẳng dậy , Vĩnh Khoa cầm nguyên cái gối , không nể nang nhân nhượng , cậu quăng ngay cái gối lên đầu Thiên Di rồi gắt :
_ Dậy , dậy mau lên . Dậy đi . 
Bị vật “lạ” ném trúng , Thiên Di lờ mờ mở mắt ra nhăn nhó :
_ A , gì thế hả . Người ta đang ngủ mà . Vô duyên quá . 
Lại thêm “vô duyên” , Vĩnh Khoa tức tối :
_ Được . Anh sẽ “xử” em . Cách này không được thì dùng cách khác .
Vĩnh Khoa cười cười rồi leo thẳng lên giường , nằm xuống cạnh nó , áp mặt mình sát mặt nó – cách nhau 2 mm . Vĩnh Khoa đưa tay ôm lấy nó , tim cậu đột nhiên đập nhanh , vì “công cuộc” trả thù , cậu cố không-cho-tim-đập-nhanh nữa.
_ Bình tĩnh nào Trương Vĩnh Khoa .
Tự trấn an mình xong , Vĩnh Khoa lấy lại vẻ mặt trước đó . Thì thầm vào tai nó :
_ Vợ yêu của chồng , em còn không chịu dậy à ! 
Bên tai Thiên Di nghe miên man điều gì đó nhưng nó vẫn chẳng buồn mở mắt , định quay người sang chỗ khác ngủ tiếp nhưng …..không quay được , Vĩnh Khoa đã ôm chặt nó . 
_ Dậy đi vợ à . Nếu không …..anh không “khách sáo” đâu à !
Nhận được ”tín hiệu” nguy hiểm , Thiên Di lập tức tỉnh hẳn , nó mở mắt ra .
1s
2s
3s
….
_ Á Á Á Á …..TÊN BIẾN THÁI..I…I.I.I.I.I.I…
Thuận chân , Thiên Di “tung chưởng” đạp Vĩnh Khoa lọt giường ngay lập tức. Vĩnh Khoa nhíu mày xoa cái mông ê ẩm của mình – đây là lần đầu cậu bị “phụ nữ” – chính là Thiên Di – đá không thương tiếc .Với ánh mắt nảy lửa , Vĩnh Khoa gằng từng tiếng :
_ Làm cái gì thế hả nhỏ kia ? Có biết là đau lắm không . 
_ Anh còn nói … chính tôi mới là người hỏi đấy . Anh làm gì mà vào phòng tôi rồi còn “lợi dụng” .. – Thiên Di biễu môi .
_ Còn nói ngang . Tại ai lo ngủ để người ta vào kêu trên 10 lần mà không chịu mở mắt ? .. – Nói đến đây , mắt Vĩnh Khoa đột nhiên lóe lên một tia sáng nhỏ nhưng không mong manh. 
Nghĩ thầm rồi Vĩnh Khoa đưa tay mốc điện thoại ra và nói bằng giọng gian manh nhất :
_ Anh đã có “bằng chứng” để “tố cáo” em ra tòa vì tội “nhạo báng” người khác.
_ Sao …. Anh nói sao cơ ? Cái gì mà bằng chứng , tố cáo , ra tòa , nhạo báng ?? Anh lảm nhãm cái quái gì thế.
Vĩnh Khoa nhếch môi , đưa tay nhấn vào phím điện thoại , đưa cho Thiên Di xem rồi ngạo nghễ cười ._ Vợ à , dậy đi .
_ Ưhm , mẹ …mẹ nói gì kỳ vậy …, mẹ ..bị nhiễm cái tật khùng khùng của cái tên cà chớn đáng ghét , biến thái mà con mới gặp hả …
_ Còn gì nữa không ? 
_ Còn mẹ ơi , ….cái ..tên đó ..tự dưng nhận là chồng …của con …, hắn …đáng ghét lắm ..tự nhiên nạt con , mẹ không biết đâu …, con lên phòng ngồi chửi hắn quá trời luôn …Còn mấy cái tên trong trường con nữa ….bọn họ cũng đáng ghét lắm mẹ ….Ai cũng đáng ghét hết ….con ghét tất cả bọn họ …., mấy người đó là đồ biến thái , đồ dê xồm , đồ hung dữ , đồ đầu heo , óc heo , cả người toàn là mùi heo ….
Thiên Di không tin vào những gì mình nghe thấy nhưng …giọng nói quen thuộc của Thiên đang vang trong điện thoại làm nó buộc phải tin . Không biết vì Thiên Di ngốc hay vì Vĩnh Khoa quá ư là nghiêm túc trong “vai diễn” , Thiên Di tin rằng Vĩnh Khoa có thể kiện mình ra tòa với tội “nhạo báng” như Vĩnh Khoa đã nói . 
Đưa mắt nhìn điện thoại rồi nhìn Vĩnh Khoa , Thiên Di làm bộ mặt đáng thương:
_ Xin lỗi vì đã làm anh té xuống giường . Đừng có kiện tôi mà …
Vĩnh Khoa cất điện thoại vào túi , nghĩ thầm : Dễ dụ vậy ư ? Em đúng là ngốc mà. Được , vậy thì ….
_ Không ai cho không ai bất cứ thứ gì đâu . Phải có “hối lộ” chứ ! 
_ Được , được , tôi sẽ “hối lộ” anh . Đừng có kiện tôi nha . – Thiên Di rưng rưng nhìn Vĩnh Khoa và không hề biết mình đã bị …xí gạt .
Vĩnh Khoa thầm mừng trong bụng , cậu nhìn Thiên Di rồi gãi đầu suy nghĩ :
_ Nhưng ….phải chọn điều kiện gì đây nhỉ ? 
_ Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo ! – Không nghĩ ngợi nhiều , Thiên Di nhanh miệng nói luôn mà không hề nghĩ đến nghĩa sâu xa của câu nói của mình.
Không gian im ắng , trong căn phòng im lặng đến đáng sợ . Vĩnh Khoa bất ngờ trước câu nói “thiếu suy nghĩ” của Thiên Di . Cậu cứ trơ mặt ra cho đến khi tự mình bừng tĩnh . 
Quay ra cửa , Vĩnh Khoa thong dong bước đi , trước khi đóng cửa lại , cậu không quên một lời “nhắc nhở” dành cho Thiên Di :
_ Nhất ngôn cửu đỉnh , tứ mã nan truy . Anh sẽ giữ cái này làm “bằng chứng” để em không có dịp “phủ nhận” . Còn nữa , chút nhớ xuống nhà ăn cơm . 
Thiên Di ngồi đó , mặt thộn ra , đưa tay ôm cái gối vào lòng . 
-----
Tại biệt thự Hàn :
_ Cậu chủ . Có người tìm cậu . 
Triết Minh cho người quản gia lui ra rồi ung dung bước xuống lầu xem ai tìm mình . Và …cậu đang hối hận vì đều đó . Người tìm cậu là Lập Hân .
_ Anh Triết Minh .
_ Cô tới nhà tôi làm gì giờ này ? 
_ Là ta mời Lập Hân tới . 
Một giọng nói vang lên , từ trên lầu , một người trung niên , gương mặt hằn lên nhiều nếp nhăn , ông bước xuống lầu , khoan khoái nhìn Triết Minh . 
Triết Minh cuối đầu , lễ phép chào rồi nói :
_ Chào ông . Không biết ông mời cô ta tới đây để làm gì ạ ! 
Ông Hàn mỉm cười , cơ mặt dãn ra , ông nhìn Lập Hân rồi thốt lên :
_ Ta muốn 2 con tìm hiểu nhau . Con cũng đã lớn rồi , Triết minh nhỉ ? Rồi con sẽ vào tổ chức , không lâu nữa đâu . 
Triết Minh không hiểu ý ông mình cho lắm , cậu nhíu mày nhìn người ông với gương mặt đầy bí ẩn . Cậu đã nghe nhiều về cái tổ chức Demonwhite ấy và cậu không hề muốn bước chân vào một nơi đầy máu như thế . Nhưng vì gia tộc Hàn đã bao năm gắn với tổ chức nên nhất thiết phải có người kế tục để giữ một chức vụ trong tổ chức . Cả Bách Nhật – con trai của gia tộc Vương cũng thế .
_ Con có thể tự quyết định mọi chuyện , ông à ! – Triết Minh cuối đầu chào ông lần nữa rồi bước đi .
_ Đứng lại đó cho ta . – Ông Hàn giận dữ quát rồi quay sang Lập hân – Con về trước đi Lập Hân , hôm nay ta có chuyện muốn nói với nó . Mong con thứ lỗi cho ông già này .
_ Dạ , không sao đâu ạ ! Chào ông con về ! 
Lập Hân cuối đầu chào ông Hàn rồi cất bước . Căn nhà rộng lớn yên tĩnh hẳn . Ngồi xuống ghế , ông Hàn nhấp một ngụm trà nóng rồi nói :
_ Triết Minh , con là người nối nghiệp duy nhất . Hiện giờ , gia tộc ta và các nhà khác đang rất có lợi , lý do rất dễ hiểu , đó là vì “chìa khóa vàng” vẫn chưa chết. Nếu giết được kẻ đó trước người chủ đương thời , ta có thể dễ dàng đoạt lấy chức vụ chủ tịch và đứng đầu tổ chức . 
_ Con không thích ! – Triết Minh kiên quyết đáp 
_ Vậy thì cưới Lập Hân đi . Con sẽ không phải vào tổ chức . 
Triết Minh ngơ ngác nhìn ông mình . Đó là điều kiện sao ? Cậu không hề thích hay có cảm giác đặc biệt gì với Lập Hân cả . Trong đầu cậu , không hề có hình ảnh của Lập Hân hiện diện dù chỉ là một ngóc ngách nhỏ . Người mà lúc này cậu đang nghĩ tới …là …con nhỏ “thư ký” theo hợp đồng .
Triết Minh lắc đầu thật mạnh : Sao lại có thể là nhỏ đó chứ ? 
_ Sao ? Con chọn cách nào ? – Ông Hàn hối thúc , chờ mong câu trả lời . 
Ngẫm nghĩ hồi lâu , Triết Minh quay lưng đi , cậu bước lên bậc thang và không quên bỏ lại một câu nói :
_ Con sẽ vào tổ chức ! 
Áng mây thứ 8 : Vòng xoay
Ngồi trên phòng ngẫm nghĩ lúc lâu , Thiên Di sực nhớ ra một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng là : Phải về nhà .
Nó nhanh chóng leo xuống giường và chạy xuống lầu . Vừa nhìn thấy Thiên Di , Vĩnh Khoa đã đặt tờ báo trên tay xuống và nói như ra lệnh :
_ Ngồi xuống bàn đi ! 
Thiên Di không để tâm câu nói ấy , nó bước đến trước mặt Vĩnh Khoa :
_ Tôi về đây ! 
_ Đứng lại đó ! Về đâu mà về hả ?
Thiên Di quay lại , nó trơ mặt ra nhìn Vĩnh Khoa :
_ Ơ ? Đầu óc anh có vấn đề à ? Về nhà tôi chứ đâu .
Đặt tờ báo lên bàn , Vĩnh Khoa đứng dậy rồi bước tới chỗ Thiên Di :
_ Bắt đầu từ bây giờ . Đây , là nhà em . Anh đã đem đồ của em về rồi kia kìa .
_ Gì cơ ? Sao anh biết nhà tôi mà đến ? Anh điên à ? 
Vĩnh Khoa thở dài , cậu thật sự không thể nào nhịn nổi nữa . Từ khi bước vào nhà ..À , phải nói là từ khi gặp Thiên Di đến giờ , cậu cứ bị “chửi” suốt . Ngay cả những cô gái trong tổ chức , dù có lạnh nhạt , hung hăng đến mức nào đi nữa thì họ cũng chẳng bao giờ dám “đá động” đến cậu . Họ thường dịu dàng , kính nể , lễ phép khi nhìn và trò chuyện với cậu . Duy chỉ có “con nhỏ này” mới dám dùng cái giọng điệu đó …
Nhân lúc Vĩnh Khoa không để ý , Thiên Di nhanh chóng “chuồn” nhưng …
_ Hai người bắt cô chủ lại cho tôi . 
Vĩnh Khoa ra lệnh cho hai tên vệ sĩ đang đứng trước cửa . Họ đã chặn Thiên Di lại kịp thời . Thiên Di nhăn nhó hét lên :
_ Á , làm gì vậy . Bỏ tôi ra coi …
_ IM LẶNG CHÚT ĐI . EM ỒN ÀO QUÁ ĐÓ .
Dùng ánh mắt đe dọa , Vĩnh Khoa đã làm cho Thiên Di im bặt . Không khí trở nên căng thẳng . Căn nhà đột nhiên trở nên đáng sợ .
< Reng reng > 
< Reng reng > 

< Reng reng > 
_ Điện …thoại…tôi ..
Thiên Di rụt rè nhìn Vĩnh Khoa , nãy giờ điện thoại reo liên hồi mà nó không dám nghe máy …..vì sợ….
< Reng reng > 
Vĩnh Khoa khẽ vẫy tay , hai người vệ sĩ buông Thiên Di ra , nó vội bắt máy mà không thèm nhìn tên người gọi :
_ LÀM GÌ MÀ LÂU BẮT MÁY THẾ HẢ ? 
Đầu dây bên kia gắt lên làm Thiên Di phải đưa điện thoại xa ra và nhăn mặt :
_ Thì tôi nghe máy rồi còn gì ? Mà ai vậy ? 
_ Tôi là Triết Minh chứ ai ! 
_ Ra là cậu ? Mà gọi cho tôi làm gì chứ ?
_ Cô đùa à . Ngay bây giờ , lập tức đến nhà tôi . Công việc của “thư ký” . Cho cô 5 phút.
Rụp …. < tít tít tít > 
Lại cái gì nữa đây ? Đùa chắc . Mình có biết nhà hắn đâu chứ . 
Thiên Di bực tức cho điện thoại vào túi , mặt cứ nhăn nhăn nhó nhó . Lúc này , Vĩnh Khoa mới lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó :
_ Em quen Triết Minh à ? 
_ Là bạn cùng lớp . Tôi phải đến nhà Triết Minh gấp – Với cái mặt méo xẹo , Thiên Di trả lời.
_ Anh biết nhà cậu ta . 
_ Thật hả ? Vậy dẫn tôi tới đó đi . Mau lên . – Nó mừng rỡ kéo tay Vĩnh Khoa
_ Khoan . Kèm theo đó , em phải ngoan ngoãn sống ở đây . Còn nhớ lời hứa chứ ?
Cái câu : Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo …đang lẩn quẩn trong đầu Thiên Di . Bây giờ nó mới biết cái câu nói trời ơi đất hỡi ấy tai họa biết nhường nào . Lại một lần nữa cái miệng hại cái thân . 


Chương 7


Trước cổng biệt thự họ Hàn :
_ Được rồi . Anh ở đây chờ … hay là anh về trước đi . Tôi vào một mình. 
Trên suốt chặn đường đến nhà Triết Minh . Thiên Di cứ tìm mọi cách “đuổi” Vĩnh Khoa về nhà trước . Tới giờ , đang đứng trước cửa nhà họ Hàn cũng vậy.
_ Anh quen với người chủ của nhà này ! 
Sau câu nói “khẳng định” ấy , Thiên Di im lặng đi theo “người dẫn đường” . Nó không ngờ cái tên ngồi cạnh nó trong lớp lại ở trong căn nhà thế này . Nhà đẹp , sang , rộng và uy nghi vô cùng. Nó há hốc nhìn quanh nhìn quất khiến “người dẫn đường” phì cười :
_ Đừng có đưa cái bộ mặt ấy ra . Nhà mình còn to hơn nhà này gấp đôi mà.
Nói thật , Thiên Di ở trong nhà “chồng” và đi ra cũng từ nhà “chồng” nhưng nó không có để ý xem căn nhà ra sao . Cười trừ . Thiên Di tiếp tục nhìn ngó xung quanh với cái điệu bộ y như …… “ăn trộm” .
_ Trễ 1 phút 38 giây .
Triết Minh ngạo ngễ đứng trước cửa nhìn Thiên Di và ngạc nhiên khi nhìn thấy Vĩnh Khoa – người mà lúc trước được Thiên Di gọi là anh họ.
_ Chẳng phải Vĩnh Khoa đây sao ? Vinh hạnh quá . Hô hô hô …
Tiếng nói vọng lại từ phía sau lưng Triết Minh . Là ông Hàn . Ông khẽ gật đầu rồi mời cả hai vào nhà .
_ Cô gái này là ….
Ông Hàn đưa mắt nhìn Thiên Di , ánh mắt săm soi ấy khiến nó khó chịu..
_ Là vợ chưa cưới của tôi / Là “thư ký” của con .
Ông Hàn ngạc nhiên nhìn cả hai cậu trai . Ngột ngạt . Là hai từ có thể diễn tả khung cảnh lúc này .
Triết Minh có cảm giác gì đó …mà cậu cũng không rõ . Đưa mắt nhìn Vĩnh Khoa , cậu nghĩ thầm : Chẳng phải là anh họ ư ? Sao lại là chồng ? 
_ Theo tôi . 
Đưa tay kéo Thiên Di , Triết Minh gật đầu chào ông mình rồi đi thẳng lên lầu . Cũng nhờ vậy mà không khí dịu đi phần nào .
----
_ Cô ….có chồng chưa cưới sao? 
_ Cũng không hẳn . 
_ Cô có thích tên đó không ? 
_ Đương nhiên là không rồi – Thiên Di nghĩ đến cái cảnh Vĩnh Khoa trêu mình , cái cảnh cậu ta hâm dọa mình rồi quả quyết nói một câu.
_ Vậy à ! À , mà cô nói chuyện nhiều quá đó . Mau dọn dẹp căn phòng bừa bãi này lại đi . 5 phút .
Triết Minh cảm thấy hơi vui vui khi biết Thiên Di không thích người dưới nhà, cậu giả vờ gắt lên và ra lệnh cho “thư ký” làm việc . Thiên Di cáu gắt nhìn “tên chủ” hắc dịch :
_ Cậu hỏi thì tôi mới trả lời . Vô duyên vừa thôi . Mà cậu ở bẩn thế , cái phòng này 10 năm chưa dọn à .
_ Còn 4 phút .
Hứ . Thiên Di ngậm cục tức mà đi dọn phòng . Còn Triết Minh , cậu nhìn nó mà cứ cười tủm tỉm . Thật ra , chính cậu đã ra lệnh cho người hầu không được dọn dẹp phòng mình . Chỉ vì ….cậu muốn gặp Thiên Di . Cậu cũng chẳng hiểu nổi hành động kỳ quặc của mình nữa .
-----
Bên dưới nhà :
Ông Hàn kêu người quản gia mang trà ra , thông thả nhắm nháp hương vị tuyệt vời ông yêu thích nhất . Đặt cốc trà xuống bàn , ông đi thẳng luôn vào vấn đề chính :
_ Con bé đó là vợ cậu à ? 
Vĩnh Khoa gật đầu , tâm trí cậu bây giờ đang hướng lên trên lầu . Ông Hàn cười khẩy một cái rồi nói :
_ Chủ tịch Trương , cậu ….đã tìm được “chìa khóa vàng” chưa ? 
Câu hỏi ấy mang Vĩnh Khoa trở lại với vẻ lạnh lùng , cao ngạo thường ngày . Ánh mắt cậu sắt bén hơn bao giờ hết . Đấy là cung cách lúc cậu ở tổ chức .
_ Không cần xưng hô như vậy đâu , thưa ông Hàn . Còn về chuyện đó thì …tôi sẽ có cách giải quyết của riêng mình . Ông không cần bận tâm .
_ Đương nhiên . Nhưng cậu hãy chắc rằng , cậu phải nhanh tay hơn cháu tôi , gia tộc Vương và các nhà khác trong tổ chức nếu muốn giữ được vai trò chủ tịch .
Vĩnh Khoa nở một nụ cười nửa miệng , cậu nhìn ông Hàn đầy vẻ thách thức :
_ Cám ơn ông đã quan tâm . 
Không khí lại im ắng , mỗi người một suy nghĩ cho tới khi Thiên Di và Triết Minh bước xuống lầu . 
Cuối đầu chào ông Hàn , Thiên Di cùng Vĩnh Khoa ra về . Trước khi đi , nó còn quay lại liếc Triết Minh vì “đã hành hạ” nó . Cậu chỉ khẽ cười . Ánh mắt cậu chạm ngay ánh mắt Vĩnh Khoa . Trong hai đôi mắt ấy , dường như có một cái gì đó . Vô hình . Cả hai cùng nhếch môi cười , vẻ mặt đầy sự thách thức . 
Chiếc BMW lăn bánh trên con đường sâu hút , gió từ cửa sổ lùa vào mát rượi khiến Thiên Di …muốn ngủ . Nó cứ gục lên gục xuống như con lật đật cho tới khi đã chìm sâu vào giấc ngủ . 
Bế Thiên Di lên phòng , đắp chăn cho nó . Vĩnh Khoa đưa tay xoa đầu nó rồi bước ra . Cậu xuống nhà với bộ quần áo chỉnh tề :
_ Trước khi cô chủ dậy , cô hãy chuẩn bị bữa sáng . Tôi có việc . Tối nay cứ đóng cửa , không cần chờ tôi .
Căn dặn cô người hầu xong , Vĩnh Khoa ra xe và phóng đi . Cậu đến tổ chức để tiếp tục công việc …tìm kiếm “chìa khóa vàng” 
_ Chào chủ tịch Trương .
_ Chào chủ tịch .
Người trong tổ chức rất kính trọng Vĩnh Khoa , tuy vậy , vẫn có một vài kẻ muốn chiếm lấy cái quyền hành cậu đang nắm . Làm việc trong tổ chức cũng là một điều rất nguy hiểm . Vì vậy , không một ai hé lộ “điểm yếu” của mình ra , nếu không , những kẻ có mưu đồ sẽ lợi dụng “điểm yếu” ấy mà tấn công người họ muốn loại bỏ .
_ Đã có tung tích gì chưa ? 
Ngồi vào bàn , Vĩnh Khoa lên tiếng hỏi ông Kan và chỉ nhận được cái lắc đầu. Cậu thở dài rồi ngã người ra sau . Cậu tin chắc mình sẽ tìm được “chìa khóa vàng” trước . Về ông cậu , cậu hiểu rất rõ tính cách ông ấy . Chắc chắn , ở tổ chức bên đó , ông cũng đang cho người điều tra tung tích “chìa khóa vàng”.
Áng mây thứ 9 :Bắt đầu những rắc rối

Sáng sớm tinh mơ , không khí luồn vào những khe nhỏ của căn biệt thự lộng lẫy . Thiên Di khẽ cựa quậy , nó đang “nhâm nhi” giấc ngủ của mình . Trở người , mắt nó mơ màng nhìn vào cái đồng hồ : 6h45 .
Đây là ngày thứ 2 nó ở và ngủ trong căn nhà “xa lạ” này , nó vẫn chưa quen lắm với nơi đây . Thêm một điều nữa , nó nhớ mẹ lắm , không biết mẹ có buồn khi không có nó ở bên hay không ?
Nhắm mắt ngủ tiếp , đột nhiên , Thiên Di mở mắt ra và thốt lên :
_ 6h45 ư ? Á , còn 15 phút nữa là vào học . Chết rồi . 
Phóng xuống giường , nó cấp tốc “chuẩn bị” mọi thứ . Vội chạy nhanh xuống nhà , vừa thấy nó , cô người hầu nhoẻn miệng cười :
_ Chào cô chủ . Tôi đã chuẩn bị bữa sáng.
Nhìn quanh nhà , không thấy thứ mình muốn tìm . Thiên Di buộc phải hỏi cô người hầu :
_ Anh ta còn ngủ sao ? 
_ Cậu chủ ra ngoài từ chập tối. Cậu dặn tôi chuẩn bị bữa sáng cho cô . Tới giờ cậu ấy vẫn chưa về .
_ Ừm , thôi , trễ rồi , em đi học . Chị cứ để đồ ăn ở đó đi . Trưa em về ăn .
Cái “người đó” mờ ám quá . Qua đêm bên ngoài luôn à ? Ghê thật . Sao hắn ta có thể là chồng mình cơ chứ .
Thiên Di tăng tốc chạy đến trường . Cũng may , nó còn kịp giờ học và không bị nhốt ở ngoài. Vừa vào lớp , Thiên Di đã đụng mặt Tiểu Na , nhỏ ta vờ cười tươi rồi nói với Thiên Di :
_ Mình có chuyện muốn nói với bạn . Ra sân sau nhanh nha .
Không hiểu lý do gì mà Tiểu Na muốn gặp ở sân sau , Thiên Di bước nhanh xuống chỗ mình , quăng cái ba lô ở đó rồi ra sân sau .
Vừa đến nơi , Thiên Di ngạc nhiên quay sang nhìn Tiểu Na . Trước mặt nó là một tốp người , nam có , nữ có và nó biết một điều – mấy người này …không bình thường chút nào . 
Không biết tại nó giả ngốc hay thật sự không hiểu sự việc . Nó tươi cười nhìn bọn người đó :
_ Mấy bạn tìm mình có việc gì à ?
Một con nhỏ trong đám bước tới trước , nhỏ ta nói với cái giọng điệu đà : 
_ Hứ . Mày nghĩ việc gì mà chị đây phải tìm mày chứ ? 
Thiên Di vẫn “ngây thơ” không hiểu , nó thận trọng hỏi lại :
_ Ý bạn là sao ?
_ Chậm tiêu quá , Thiên Di à . – Tiểu Na từ sau bước tới , nhìn nó rồi nhỏ ta nói tiếp – Mày đừng giả vờ . Tại sao mày lại là “thư ký” chứ ? Mày làm gì có khả năng làm siêu lòng hai anh ấy . Mày tiếp cận hai anh ấy là có ý đồ gì chứ ? 
Thiên Di ngớ ra . Hai anh ấy mà Tiểu Na nói không kẽ là …..hai ”ông chủ” . Nó tròn mắt nhìn Tiểu Na :
_ Tôi không hiểu bạn muốn ám chỉ cái gì ? Nhưng …tôi không có tiếp cận họ . Việc tôi làm “thư ký” cho họ chẳng qua là vì họ ép buộc tôi thôi.
_ Ha ha ha , nghe nó nói gì không ? Mày nghĩ mày cao sang , xinh đẹp lắm sao ? Mày nghĩ bọn tao điên chắc ? 
_ Tùy mấy người . Muốn nghĩ sao thì nghĩ ! 
Thiên Di không chịu nổi cái cách nói chuyện vô văn hóa , không hiểu chuyện của mấy kẻ đó , nó buông một câu rồi bước đi .
Ào …Ào …
Nước từ trên đầu nó rơi xuống . Trong khi nó vẫn còn bất ngờ với chuyện đó thì Tiểu Na đã lên tiếng : 
_ Đây là cảnh cáo . Nếu mày còn không hiểu chuyện mà làm phiền tới hai anh ấy thì đừng có trách.
Nói rồi Tiểu Na cùng bọn người đó bỏ đi . Thiên Di đứng đó . Có cái gì mặn mặn rơi từ mắt nó ra . Nó không hiểu gì cả . Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngồi bệch xuống đất . Thứ nước mặn chát ấy mỗi lúc một nhiều:
_ Sao mình lại khóc chứ ? Mình ..có làm gì sai đâu ? Đáng ghét thật . Ngôi trường này thật đáng ghét …
Đằng xa , có một người đã chứng kiến tất cả mọi chuyện . Nếu xảy ra xung đột , người đó sẳn sàng ra mặt . Nhưng không hiểu sao …ngay lúc này , người đó muốn theo dõi câu chuyện mà không can ngăn . Vì người đó cố tình cho đám người ngu ngốc ấy thêm một cơ hội . Khẽ quay người bước đi , người đó nhủ thầm :
_ Cậu bắt đầu chú ý đến cô vợ này rồi sao ? 
Một lúc lâu , Thiên Di đưa tay lau nước mắt , nó thờ thẫn đứng lên . Lấy lại tinh thần . Nó nhanh chóng bước về lớp với bộ dạng ướt nhem.
_ Cô bị sao vậy ? 
Thấy nó ướt nhem trong khi trời không có mưa , Triết Minh chau mày hỏi . Nó nhìn Triết Minh rồi nhìn Bách Nhật :
_ Chẳng phải là hai người đã ban cho sao ?
Câu nói của nó làm cả 2 ngạc nhiên nhìn nhau không hiểu gì . Lững thững ngồi vào chỗ , Thiên Di gục đầu xuống bàn . Bên trên , có hai người đang nhìn nhau và khúc khích cười mà không để ý rằng – có người đã nhìn thấy và đã biết người “chủ mưu” là ai .


Chương 8